Chương 9

Lời nói ấm áp, ánh mắt ướt nhẹp đến từ cô gái nhỏ, Chu Hồng phụt một tiếng bật cười: “Đừng khách sáo với chị! Em chờ đây, chị nấu xong sẽ gọi em!” Nói xong thì lấy mấy nắm lương thực trong hòm bỏ vào trong gáo hồ lô, lanh lẹ xoay người đến phòng bếp.

“Em cũng tới giúp!” Trần Tư không có mặt ăn cơm chùa còn chờ ăn sẵn, vội vàng đứng dậy, mặc quần áo, xỏ giày, theo cô ấy ra ngoài.

Trong phòng bếp, không chỉ có một mình Chu Hồng, còn có anh lớn Dương Hồng Binh trong thanh niên trí thức nam bên cạnh, đang trò chuyện với Chu Hồng. Các thanh niên trí thức dùng chung một phòng bếp, nói là phòng bếp, thật ra thì chính là lò bếp đắp từ bùn, không hề đẹp.

Trên mặt bếp xem như bằng phẳng, đặt hai cái nồi sắt, dựa theo trí nhớ của cô gái nhỏ, nồi này đã sửa không biết bao nhiêu lần rồi.

Lúc này Chu Hồng đã mở nồi rỗng bên trong, đổ gạo đã vo vào trong nồi, thêm không ít nước. Có vẻ định nấu cháo.

Trần Tư cũng vội vàng cầm rau dại mà hôm nay mình hái được trên đường về đi rửa, định nấu canh, bỏ chút muối, làm một món nhắm.

Lúc này Dương Hồng Binh đã đặt cơm nấu xong trong nồi lớn, lên tiếng tạm biệt họ, trở về ký túc xá nam rồi.

“Buổi tối em muốn tắm không? Buổi tối chị định tắm chút, hôm nay ra ngoài chạy một ngày, đổ không ít mồ hôi” Chu Hồng ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ phía sau bếp, vừa thêm củi đốt vừa hỏi Trần Tư.



Trần Tư mới nhớ ra hôm nay chưa tắm đã ngủ rồi, cả người vẫn mê man, đột nhiên xuyên việt với cô mà nói vẫn quá kí©h thí©ɧ, rất nhiều chuyện cũng chưa nghĩ đến, thế là không ngừng trả lời “Em cũng tắm”, mang theo sự ngọt ngào của cô gái Giang Nam.

“Được, lát chị sẽ đun chút nước.” Nhìn Trần Tư rúc người ở bên cạnh mình hơ lửa, Chu Hồng lại muốn cười: “Con gái miền Nam các em sợ lạnh, hơ một lúc sẽ ấm lên thôi, ăn cơm xong thì tắm nhanh vào, vùi trên giường đất sẽ không lạnh nữa.”

Phải rồi, còn có giường đất, tha thứ cho cô gái miền Nam, chưa từng trải qua ngày tháng có giường đất đi. Cô hoàn toàn không có khái niệm này.

Trần Tư phát hiện, nếu như không cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, trong đầu sẽ không quá chủ động xuất hiện ký ức của nguyên chủ, vẫn do tư duy ban đầu của mình điều khiển đầu óc. Cho nên cô luôn phản ứng chậm với sự vật sau khi xuyên việt.

Hơn nữa kiếp trước Trần Tư là một họa sĩ tranh minh họa có chút tiếng tăm, vốn dĩ cũng không phải người hướng ngoại. Cả ngày ở nhà, không tiếp xúc với người khác, ngược lại cũng hơi phù hợp với tính tình hướng nội của nguyên chủ.

Chỉ chốc lát sau cháo đã nấu xong rồi, họ bưng bát cơm, ngồi trong phòng bếp ăn. Cháo vào miệng, cũng khó ăn, bắp thậm chí hơi khé, nhưng nhìn từ ký ức, lúc này mọi người đều ăn thế này, cơm nước không thể bình thường hơn được nữa. Hiếm khi đón lễ tết có thể ăn bột mì sủi cảo, cô gái nhỏ muốn tiết kiệm lương thực cho cha mẹ, vốn dĩ đã không có nhiều lương thực, càng phải tính toán tỉ mỉ, xuống thôn quê mấy năm chưa từng ăn lương thực loại tốt.

Sùm sụp ăn hết bát cháo lớn, cô nhận lấy bát và nồi cùng rửa, cũng may nước trong nồi là nước âm. Nếu không đông bắc lúc này, rửa bát bằng nước lạnh thật sự không dám nghĩ, chắc vẫn chưa rửa cũng sắp đóng băng rồi.