Chương 9: Cậu đi vào phòng em ấy làm gì (H)

Thư Diệc cũng cảm thấy rất sung sướиɠ, ngậm cái miệng nhỏ đang rêи ɾỉ của cô, môi răng cắn lấy môi Niên Phù Phù, anh không nhịn được mà muốn nuốt cô gái nhỏ này vào trong bụng, nhưng lại không nỡ, anh ta chỉ có thể dùng thêm sức lực trên lưỡi mà quấn lấy đầu lưỡi của cô, bịt kín những tiếng rêи ɾỉ, chỉ có thể mơ hồ mà nghe được mấy tiếng ậm ừ không rõ.

Có lẽ vật nhỏ này sinh ra là dùng để chấn áp anh ta mà.

Khi ngọn lửa du͙© vọиɠ dâng trào, từ trong đôi mắt ướŧ áŧ và ngây thơ của cô Thư Diệc có thể nhìn thấy ánh mắt si mê và lưu luyến của mình.

Mái tóc dài sau lưng của người đàn ông rủ xuống mặt nước, nhìn giống như một cái thác nước ở trong hang sâu mà bao phủ cả người cô gái nhỏ, trong khoảnh khắc, ánh mắt cô dường như đã mất đi tiêu cự, lúc này cô chỉ biết híp mắt lại để tận hưởng tình yêu đang dâng trào mãnh liệt của Thư Diệc mang đến.

"A...... ưʍ...... anh trai...... ưʍ......"

Cô thoải mái đến mức cơ thể muốn hoà làm một với suối nước nóng, hai chân cũng đã sớm mất hết sức lực để giãy dụa, hai đùi mở ra như một con nghêu tươi ngon, lộ ra hai bên thịt nghêu hồng hào, để mặc cho anh ta đến nhấm nháp.

Vật cứng màu đỏ tươi của người đàn ông không ngừng ra vào bên trong huyệt thịt mềm mại của cô gái nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, dâʍ ŧᏂủy̠ bị dòng nước nóng pha loãng, làm cho kɧoáı ©ảʍ càng trở nên rõ ràng hơn, dường như không còn cảm giác khó chịu như trước.

Bị ảnh hưởng bởi kɧoáı ©ảʍ nhưng Thư Diệc cũng không có động tác quá khích, anh kiên nhẫn hầu hạ cho cô lêи đỉиɦ một lần nữa, sau đó mới bế cô gái từ trong bồn tắm ôm ra ngoài, rồi đưa cô đến bên cạnh bồn tắm mà thúc vào một lần nữa.

Cô gái nhỏ yếu ớt rên khẽ một tiếng, kɧoáı ©ảʍ qua đi lại khiến tinh thần cô cảm thấy mệt mỏi và vô cùng buồn ngủ, Thư Diệc cũng biết gần đây cô bị Bùi Tu ép đọc rất nhiều tài liệu dành cho cuộc họp lần này của quý công ty, đầu óc ngốc nghếch của cô cũng bị vận hành nhiều ngày, nếu muốn cô không mệt mỏi thì đúng là khó khăn.

"Em buồn ngủ à?" Anh ta nhẹ nhàng hỏi rồi hôn lên mặt cô, động tác ở thân dưới càng lúc càng nhanh và mạnh, sức lực ở sau lưng đều tập trung lêи đỉиɦ đầu, một chút lại một chút dùng gậy thịt đâm xuyên vào sâu trong khe thịt mềm của cô, khiến cô ậm ờ vài tiếng, cũng không biết câu nào là đang trả lời câu hỏi của anh.

Cô mơ hồ bị thao một lần nữa, mắt hơi híp, cũng không biết mình đang ở đâu. Không biết sức lực từ đâu, hai chân mềm oặt của cô kẹp chặt trên eo người đàn ông, làm cho nơi đang gắt gao dính sát của cả hai càng dính chặt với nhau hơn.

Thư Diệc thoải mái đến nỗi cũng không thèm để ý hỏi cô có buồn ngủ không, anh nâng cơ thể đang bị kẹp ở giữa hai con rắn nhỏ, rồi tiếp tục đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong.

Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra càng lúc càng nhanh, khi cô mới được vớt từ trong nước thì cửa huyệt rất sạch sẽ, bây giờ lại được phủ một tầng chất lỏng trong suốt óng ánh, bị người đàn ông một lần lại một lần hung ác mà ra vào, nhanh và mạnh đến mức nổi lên một lớp bong bóng nhỏ.

"Ưm a...... A ưʍ......"

Niên Phù Phù liên tục đạt kɧoáı ©ảʍ do người đàn ông mang lại, cho đến khi cô mệt mỏi sắp không thể mở nổi hai mắt thì vật đang căng cứng di chuyển trong cơ thể cô được rút mạnh ra, sau đó từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ấm nóng bắn lên khắp bụng và trên ngực của cô.

Người đàn ông ôm chặt cơ thể Niên Phù Phù, dùng thân thể làm đệm thịt để cô nằm nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới hài lòng bế cô đi tắm rửa một lần nữa.

Nằm trong bồn tắm, Niên Phù Phù không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, lúc Thư Diệc ôm cô về phòng thì cô cũng đã ngủ say sưa, đắp lại chăn cho cô rồi cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Ngủ ngon."

Anh ta đứng dậy, lưu luyến mà rời khỏi phòng Niên Phù Phù, khi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, anh cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ một nơi không xa bắn tới chỗ mình.

"Bùi Tu." Thư Diệc bình thản nghênh tiếp ánh mắt của người đàn ông, rồi nở một nụ cười sau khi được ăn uống no đủ: "Chưa ngủ à?"

"Chuẩn bị ngủ, tôi đến xem Phù Phù có ngoan ngoãn đi ngủ hay không." Bùi Tu liếc nhìn qua cánh cửa phía sau lưng Thư Diệc: "Cậu đi vào phòng em ấy làm gì?"

Thư Diệc vuốt lại mái tóc dài sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã nhưng có vài phần lười biếng nói: "Tôi cũng giống anh, nhưng em ấy ngủ rồi. Anh có muốn vào xem một chút không?"