chương 7.2

Hắn gật gật đầu, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt đang sửa sang lại quần áo cho chính mình, khuôn mặt trẻ trung không một chút tỳ vết, làn da mịn màng như bạch ngọc thượng hảo, khi nói chuyện cũng mang theo vài phần mềm mại, ở nhà được phụ mẫu yêu thương như thế nào mới có thể lớn lên như vậy?

Nàng là con gái út trong nhà, lại được các ca ca sủng, chắc là trôi qua rất tốt. Nếu là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không ngại sủng nàng nhiều thêm vài phần, dù sao bộ dáng của nàng mình cũng thực vừa ý.

Niên Ngọc Lam thấy hắn cứ xoa xoa huyệt Thái Dương của chính mình, liền biết hắn tối hôm qua uống lên không ít rượu, bây giờ chắc đang rất đau đầu. Nhớ tới bây giờ đang có quả lê tươi, thời điểm rửa mặt liền phân phó Tiểu Mãn đi thiện phòng, đem quả lê cắt thành khối rồi chưng thành nước, nước lê có công hiệu giải rượu giảm đau đầu, thật ra nước củ sen và nước rau cần cũng có thể, nhưng hương vị lại không dễ uống bằng nước lê.

Hai người rửa mặt xong ra sảnh chính dùng bữa, nhìn đồ ăn trên bàn, Tứ gia thực vừa lòng, một đĩa thanh xào lô hao, một đĩa tiên ma cải ngồng, một mâm hạnh nhân đậu hủ, một đĩa dưa chuột ti quấy gà ti ăn cùng sữa trái cây cùng cháo rau xanh, ăn ngon miệng thì tâm trạng thoải mái, vị trắc phúc tấn này và hắn khẩu vị còn rất giống.

*tên món ăn

Kỳ thật những món này đều là Niên Ngọc Lam dựa theo khẩu vị của hắn mà chọn, ăn cơm xong, Tiểu Mãn cũng đem lê nước mới chưng ra, nàng tiếp nhận tự mình bưng cho Tứ gia.

“Gia hôm qua uống không ít rượu, nước lê có công hiệu giải rượu còn giảm đau đầu, uống vào có thể dễ chịu chút.”

Tứ gia cũng không nghĩ tới nàng sẽ cẩn thận như thế, sáng sớm đã đau đầu còn phải vào cung nên vài phần không vui, đều bị ly nước lê này của nàng rửa trôi không ít, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, không nghĩ đến nàng còn nhỏ tuổi mà rất tri kỷ, hiểu chuyện.

Niên Ngọc Lam hôm nay mặc một bộ thường phục màu hồng làm từ trân châu gấm vóc, dùng đồ trang sức làm từ san hô đỏ, vừa không nổi bật cũng sẽ không quá mức đơn giản. Tứ gia mặc một bộ màu tím đen thân vương đoàn long bổ, nhìn vừa tôn quý phi phàm lại vừa đĩnh bạt.

Ra khỏi sân viện, nàng đi sau Tứ gia một bước đi, nhìn cảnh tượng xung quanh phủ Ung Thân Vương quen thuộc lại xa lạ, mới cảm thấy có vài phần chân thật. Kiếp trước nàng cũng đã từng tới, chỉ là phủ đã được cải tạo hoàn toàn, cũng đem một bộ phận Bát gia phủ đả thông nhập vào.

Hai người cùng nhau ngồi xe ngựa, hắn vẫn luôn trầm mặc không nói gì, mày hơi nhíu lại, nàng biết nguyên nhân chắc là lát nữa phải gặp Đức Phi nương nương đi. Lại nói tiếp, Tứ gia cùng Đức Phi nương nương tuy là mẫu tử, nhưng lại rất xa cách. Mỗi lần Tứ gia đi gặp Đức Phi nương nương, đều có cảm giác không giống như đi gặp mẹ ruột, mà giống như phải đi xử lý một việc vô cùng nghiêm túc.

Nàng còn nhớ rõ đời trước sau khi hắn đăng cơ, mỗi ngày đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu Đức Phi nương nương đều đi trước giờ Dần, khi đó trời vẫn còn chưa sáng, Đức Phi nương nương cũng chưa thức dậy, vừa vặn không cần phải gặp phải mặt, có thể thấy được quan hệ mẹ con họ như thế nào. Nàng lặng lẽ duỗi tay ra cầm lấy tay hắn, hắn có chút ngoài ý muốn mà nhìn nàng, hỏi: “Khẩn trương?”, Niên Ngọc Lam gật gật đầu, kỳ thật nàng không khẩn trương, chỉ là thấy hắn biểu tình nghiêm túc, muốn di dời lực chú ý của hắn.

“Đừng sợ, có gia ở đâu, hãn a mã chắc là không rảnh gặp chúng ta, đến cửa Càn Thanh cung bái lạy là được, Đức Phi nương nương cũng người hiền lành.”

Tứ gia nghĩ rằng nàng thật sự khẩn trương, cẩn thận trấn an nàng.

Niên Ngọc Lam ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào nói: “Ta đi theo gia, liền không khẩn trương.”

Tứ gia nhìn nhìn nàng, trên mặt mang theo vài phần ý cười, gật gật đầu, cũng cầm tay nàng.

Nàng ở đời trước cũng không có lớn mật như vậy dám kéo tay hắn đi, ngay từ đầu chỉ có chút sợ hãi Đức Phi nương nương, mà đối với Tứ gia nàng cũng có vài phần khẩn trương, cho nên sau này Tứ gia còn nói giỡn với nàng là thoạt nhìn rõ ràng một cô nương yêu kiều, lúc đầu lại cố tình cả ngày đều biểu hiện nghiêm túc .

Mà bây giờ, nàng có ký ức đời trước, tất nhiên biết được làm như thế nào để mau chóng kéo gần khoảng cách với hắn. Tứ gia người này khi xử lý công vụ đều thập phần nguyên tắc, thậm chí còn có chút khắc nghiệt, nhưng sinh hoạt hằng ngày, hắn thật ra lại thích trạng thái tương đối thân mật, hắn muốn cảm giác được ngươi đem hắn để ở trong lòng, cùng hắn thân cận nhất, hắn mới cao hứng.

Tới trước Càn Thanh cung, tiểu thái giám nhanh nhẹn đi vào thông báo. Trong chốc lát sau, Lý Đức Toàn liền đi ra, nói Hoàng Thượng chính sự bận rộn, bọn họ ở cửa cung bái lạy là được, nàng cùng Tứ gia theo lời ở cửa cung hướng tới hướng thư phòng hoàng thượng mà dập đầu. Kế tiếp liền phải đi bái kiến Đức Phi nương nương, khi quay người đi nàng thấy Tô Bồi Thịnh cười rồi nhét cái cái gì đó cho Lý Đức Toàn, Lý Đức Toàn không chối từ mà nhận lấy ngay, ý cười trên khuôn mặt mập mạp càng thêm rõ ràng.

Nàng nhớ rõ hai vị này thái giám này ở đời sau cũng đều rất nổi danh, là thái giám thân cận của hai đời đế vương bên người , có thể hỗn đến vị trí này đều không phải nhân vật đơn giản, hiện giờ Tô Bồi Thịnh ở Lý Đức Toàn trước mặt còn phải cười theo nịnh bợ, nhưng mười năm sau người được vô số người nịnh bợ liền đổi thành hắn.

Không ít đại thần cùng hoàng tử, hoàng tôn đều khinh thường thái giám nhưng lại không dám thật sự đắc tội bọn họ. Được hoàng đế tín nhiệm sẽ được vô số người nịnh bợ, bởi vì dù là hoàng tử hoàng tôn, trừ khi đặc biệt được thánh sủng, cũng không phải muốn là có thể được gặp hoàng đế, mà bọn thái giám lại cả ngày ở bên hầu hạ hoàng đế, có vô số cơ hội đào hố những người đắc tội bọn họ.

Nàng nhớ rõ đời trước khi Tô Bồi Thịnh đắc thế, dù Hoằng Lịch Hoằng Trú hắn cũng dám khinh mạn, may mắn sau khi nàng đi Tứ gia tự mình nuôi dưỡng Phúc Tuệ, cho nên Tô Bồi Thịnh cũng phải dỗ dành hắn, không dám chậm trễ hắn. Bằng không, một tiểu a ca không có ngạch nương, không biết phải sống gian nan thế nào..