15.2 mèo trắng

“Không có việc gì, cho nó đi theo, dù sao chỗ nào nó cũng có thể ngủ.” Nàng ngủ một mình cũng rất nhàm chán, có nó ở cũng là khá tốt.

Tuyết Cầu bị thả ra thì nhanh chóng chạy đến bên người nàng, cọ cọ vào giày nàng.

Rửa mặt xong chờ nàng nằm xuống, Tiểu Mãn thổi nến rồi đi ra ngoài, nàng liền bắt đầu hối hận.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có đôi mắt Tuyết Cầu sáng, nhìn có chút sợ hãi, nó còn ngồi trên giường nàng, nhìn như không buồn ngủ, trợn tròn đôi mắt sáng ngời mà nhìn nàng.

Nàng duỗi tay sờ sờ Tuyết Cầu, dùng bàn tay đi đôi mắt nó, mặc kệ nó có nghe hiểu không mà nói: “Tuyết cầu, nhanh ngủ đi, ngày mai cho ngươi ăn cá.”

Khi nàng buông tay ra, nó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng mới yên tâm ngủ, quyết định sau này vẫn là không nên cho Tuyết Cầu ngủ cùng.

Sáng sớm hôm sau, nàng bị một loại thanh âm đánh thức, mở mắt ra liền thấy hóa ra là Tuyết Cầu đang muốn nhảy lên giường nàng, nếu là một con mèo trưởng thành tự nhiên là không cần tốn sức, đáng tiếc Tuyết Cầu còn quá nhỏ, nhảy vài lần vẫn không thể lên được, thấy nàng tỉnh lại Tuyết Cầu kêu “Meo meo", như là đang chào hỏi.

Còn vươn vươn chân trước lên, như là muốn được ôm.

Buổi sáng nhìn thấy loại đồ vật dễ thương như này thật sự không đành lòng cự tuyệt, nàng xuống giường tìm tấm thảm nhỏ đặt lên trên chân rồi mới ôm Tuyết Cầu lên, đồ vật trên giường đều mới thay hôm qua, nếu để Tuyết Cầu lên chắc chắn sẽ bám đầy lông, sợ là Tiểu Mãn lại phải thay một lần nữa.

“Tuyết Cầu, ngươi muốn lên đây làm cái gì nha?”

Tuyết Cầu tất nhiên sẽ không trả lời, chỉ mở to đôi mắt màu ngọc bích mà nhìn nàng, ôm nó trong lòng một lúc tâm trạng nàng đã tốt lên rất nhiều.

“Chủ tử, ngài sao lại ôm nó lên trên giường vậy?”

Nghe tiếng cửa mở ra, quay đầu xem thì ra là Tiểu Mãn và Nguyệt Trúc bưng đồ rửa mặt vào.

“Là Tuyết Cầu mới sáng sớm đã đánh thức ta, nghịch ngợm cực kỳ.”

“Chủ tử, sau này vẫn nên nuôi nó ở gian ngoài đi, nghe người trong phủ nói Chủ Tử gia sắp trở về, lỡ như Chủ Tử gia không thích mèo thì sao, nếu không sau này khi Chủ Tử gia tới nô tỳ đem Tuyết Cầu đến phòng mình được không?.” Tiểu Mãn ôm lấy Tuyết Cầu, có chút lo lắng nói.

“Không cần lo lắng, Tuyết Cầu ngoan như vậy, hơn nữa chỉ là một con mèo thôi Tứ gia sẽ không để tâm.”

Nàng thật ra không lo lắng việc này, Tứ gia tuy rằng yêu thích nuôi chó, kiếp trước hắn đã nuôi hơn mười mấy con, nhưng cũng không thật sự ghét mèo, chỉ cần nó ngoan ngoãn là được.

Cũng phải nói, Tứ gia tính cách cũng có vài phần gia trưởng, không thích làm trái nguyên tắc, mặc kệ là người hay là vật đều cần phải thuận theo, nếu hắn vừa vặn thích, sẽ sủng vài phần.

Đời sau có vài bộ phim truyền hình luôn thích biến nàng thành hình tượng trương dương ương ngạnh, nhưng Tứ gia hậu viện căn bản không có khả năng xuất hiện loại người này, nếu có, cũng sớm bị thất sủng hoặc là bị mài dũa trở nên ngoan ngoãn. Tứ gia hậu viện hẳn là nhàm chán nhất trong các đời Hoàng Đế, thật không hiểu được hậu thế vì cái gì mà thích làm phim về hắn?

Kiếp trước Tứ gia cho dù đối với nàng có vài phần sủng ái, sau khi đăng cơ lập tức phong nàng làm Quý phi, nhưng cũng không có ý để nàng lấn lướt Hoàng Hậu, nàng cũng không có ý tưởng này.

Hoàng Hậu là Hoàng Hậu, nàng là nàng, an nhàn không có việc gì là được, nàng mong muốn muốn chỉ là một nhà bình an, chứ không phải là cái vị trí cao cao tại thượng kia.

Ăn sáng xong, nàng liền bắt đầu trêu chọc Tuyết Cầu chơi, Trần An cũng có ý tứ, đem đến mấy cái đồ chơi cho mèo nhỏ.

Buổi sáng Tuyết Cầu uống một chén sữa dê nhỏ lại ăn nửa con cá, hiện tại ăn uống no đủ nhìn rất có tinh thần, ôm cái quả bóng lăn lộn vui vẻ vô cùng.

“Chủ tử, trong thoại bản có nói mèo có chín cái mạng, là thật sao?” Tiểu Mãn nhìn Tuyết Cầu hỏi.

“Cái này ta cũng không biết, xưa nay truyền thuyết nói về mèo rất nhiều, không nói ngoài dân gian, từ thời Tùy Đường trong cung đã bắt đầu lưu hành nuôi mèo, ngươi còn nhớ ta đã kể cho ngươi truyện ‘ sương mi ’ hay không?”

“Nhớ rõ, còn không phải cái con mèo chuyên giúp Hoàng Đế ‘lật thẻ bài’ sao? Con mèo đó chạy đến cửa cung điện nào thì Hoàng Đế liền lâm hạnh phi tử nương nương trong cung điện đó, quả thực là hồ nháo, hậu cung chủ tử nương nương mà phải nịnh bợ một con mèo. Con mèo kia sau khi chết còn được Hoàng Đế làm cho cái quan tài bằng vàng lại lập đàn cầu nguyện, nó sống còn sung sướиɠ hơn người.”

Tiểu Mãn nha đầu này trí nhớ cũng thật tốt. Trừ bỏ những vị Hôn Quân mê muội mất cả lý chí ra, lịch sử các bậc Đế Vương cũng không thiếu người thích nuôi sủng vật, có lẽ là vị trí Đế Vương cao nhưng cô đơn, chỉ có động vật là sẽ không phản bội.

Tứ gia rời phủ sắp được một tháng, tính tính thời gian cũng sắp trở về rồi.

Phúc Tấn ban đầu nói đem hai vị a ca ôm qua mấy ngày, hiện tại không có ý tứ trả lại, nghe nói Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị ngày ngày đến viện Phúc Tấn thỉnh an phụng dưỡng, nhưng Phúc Tấn lại không có ý nhả ra chút nào .

Cục diện này có chút ngoài dự đoán, Phúc Tấn tuy là có quyền xử lý hậu viện, là mẹ cả, nhưng rất nhiều việc vẫn cần Tứ gia ngầm đồng ý mới có thể làm. Mà Tứ gia rốt cuộc có biết trước không? Chắc là không, bằng không sao Phúc Tấn lại nhân lúc Tứ gia không ở mà ôm hai vị a ca đi, mà không phải là lúc Tứ gia ở trong phủ..