chương 5.1 đợi gả

Đến khi mẫu thân giữ chặt tay nàng, nàng mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn thấy khuôn mặt mẫu thân đầy lo lắng, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Phụ thân cũng có chút lo lắng mà nhìn nàng, lại trấn an nói: “Vi phụ cùng Ung Thân Vương cũng coi như có chút giao tình, vị này thật ra tính tình còn ổn trọng, không giống như các vị hoàng tử khác vì cái vị trí kia gấp đến đỏ mắt. Cứ tranh giành càng gắt gao thì đều sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, điểm này, Ung Thân Vương liền làm rất tốt.”

Nàng đương nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của phụ thân, không hành sự ầm ĩ, không có nghĩa là không tranh. Tuy rằng dù đến trước khi Khang Hi hoàng đế băng hà Tứ gia đều không có bày ra rõ ràng ý đồ tranh trữ , nhưng ngoại trừ Thất a ca trời sinh có khuyết tật đã định là không có duyên phận với đế vị thì có hoàng tử cái nào sẽ cam tâm về sau quỳ chính mình huynh đệ xưng thần đâu? Phụ thân phán đoán chính là chuẩn xác.

Phụ thân lại nói tiếp: “Ung Thân Vương đích phúc tấn là nữ nhi Phí Dương Cổ, Phí Dương Cổ trước kia cũng từng được Thánh Thượng trọng dụng quá, nhưng từ quan đã nhiều năm, con cháu cũng không ai có tiền đồ, hiện tại nhà bọn họ có thể dựa vào được thì chỉ có vị này phúc tấn này. Hài tử a, Hoàng Thượng đã chỉ hôn, vậy không thể thay đổi, vi phụ chỉ có thể vì ngươi chuẩn bị nhiều của hồi môn một chút, đối với đích phúc tấn ngươi cần kính nàng, nhưng cũng chỉ cần cho mặt mũi là được, không cần phải ủy khuất chính mình, phụ thân còn ở đâu, tuy là già rồi không còn dùng được, còn có ngươi các huynh trưởng đâu. Huống chi, ta nữ nhi xinh đẹp lại thông minh, Ung Thân Vương hắn sẽ thích ngươi.”

Nhìn phụ thân biểu tình chắc chắn, nàng cùng mẫu thân đều bật cười, trong phòng không khí cũng hòa hoãn một ít, cùng phụ thân mẫu thân dùng cơm trưa, nàng liền mang theo Tiểu Mãn trở về sân của chính mình.

Dọc theo đường đi nắng càng gắt khi trở lại sân nàng đã có chút mệt mỏi, liền nằm ở trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi, Tiểu Mãn ở một bên chuẩn bị kim chỉ.

Theo quy củ trắc phúc tấn có thể mang theo một thị nữ hồi môn, Tiểu Mãn tự nhiên là nhất thích hợp, nhưng nàng lại bắt đầu do dự, đời trước Tiểu Mãn đi theo nàng đến Ung Vương phủ lại đến hoàng cung, cùng nàng giống nhau ở địa phương kia bị bào mòn sức sống. Đời này, tại sao không thể cho Tiểu Mãn một cuộc sống khác?

“Tiểu Mãn, ta đem ngươi lưu lại đi, ngươi không cần cùng ta đi Ung Thân Vương phủ.” Do dự trong chốc lát, nàng vẫn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nàng vẫn luyến tiếc Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, có chút hoảng hốt nói: “Tiểu thư, là Tiểu Mãn làm sai cái gì sao? Tiểu Mãn từ nhỏ liền đi theo tiểu thư, tiểu thư đi chỗ nào ta liền phải đi chỗ đó.”

“Không phải, Tiểu Mãn ngươi không có làm gì sai, chỉ là vương phủ cũng không phải nơi tốt đẹp gì, cùng lắm thì sân so với chúng ta Niên Phủ lớn hơn một chút, khí phái hơn một ít, nhưng nơi đó không phải Niên gia, ta không tự làm chủ được, ngươi đi chỗ đó khẳng định không bằng ở Niên Phủ tự do, ta sẽ nói mẫu thân tìm cho ngươi một người cái đáng tin cậy để gả đi, sẽ cho ngươi đưa rất nhiều của hồi môn.”

Tiểu Mãn khóc lên, giống tiểu động vật bị chủ nhân vứt bỏ, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Mãn không cần lấy chồng, trên đời này chỉ có tiểu thư là đối xử với ta tốt nhất, vương phủ kia nếu không phải là nơi tốt, ta càng muốn đi cùng tiểu thư, nếu không có người khi dễ tiểu thư phải làm sao bây giờ?”

Niên Ngọc Lam vội vàng từ trên giường mỹ nhân đứng dậy, cầm khăn lau mặt cho Tiểu Mãn , cô nương này cũng thật là, càng biết không phải nơi tốt đẹp gì còn càng phải cùng nàng đi, thật là ngốc hết thuốc chữa.

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mãn, đó là ở Võ Xương, một lần nhị ca mang nàng đi dạo trên phố, vừa vặn đυ.ng phải cha Tiểu Mãn muốn bán nàng, người kia là quỷ cờ bạc, thiếu nợ không ít tiền, vốn là muốn đem Tiểu Mãn thế chấp cho sòng bạc, nhưng sòng bạc không cần tiểu nha đầu nhỏ như vậy, hắn liền đưa lên trên đường bán, há miệng lại muốn 50 đồng, không ít người xem náo nhiệt mà lại không ai mua.

Nhị ca lại là có vài phần hiệp khí, ra tiền mua Tiểu Mãn, từ đây Tiểu Mãn liền thành nàng thị nữ.

Xem cô nương này khóc mãi không nghỉ, nàng cũng chỉ có thể đầu hàng, đáp ứng sẽ mang theo nàng đi, Tiểu Mãn mới không khóc.