Chương 12

Ta biết, nếu ta vẫn không có bất cứ hành động gì thì sẽ không còn cơ hội để báo thù nữa.

Cũng may là những nỗ lực của ta trong suốt 3 năm nay không hề lãng phí, Khương Yển không đến mức không có chút tình cảm nào với ta.

Không có được thì sẽ mãi mãi rung động, nhưng mất đi còn đáng sợ hơn là không có được.

Thật ra, ta vẫn luôn biết chuyện Khương Yển đưa Diệp Ninh tới phân bộ của sơn trại.

Đối với Diệp Ninh, cho dù hắn không có tình cảm nam nữ thì vẫn còn tình nghĩa huynh muội.

Cha mẹ Diệp Ninh từng cứu mạng Khương Yển, sau khi qua đời, hai người họ gửi gắm Diệp Ninh cho Khương Yển chăm sóc.

Khương Yển không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ Diệp Ninh.

Vì thế, ta mới phát hiện ra lối đi bí mật đi thông đến phân bộ của sơn trại.

Ta đưa bản vẽ lối đi bí mật đó cho người của Thanh Phỉ Bang.

Đổi lại, người của Thanh Phỉ Bang sẽ tiết lộ tin tức ta từng có hôn ước cho Diệp Ninh.

Hiện giờ, Diệp Ninh tự dâng lên tận cửa.

“Thẩm Thanh Ngôn, ngươi điên rồi!”

Diệp Ninh bị ta bóp cổ đè lên tường, ả ta giãy giụa không ngừng nhưng không tài nào thoát ra được.

Ta cướp lại mặt dây chuyền kia, gia tăng lực tay, mãi cho đến khi phía sau lưng ta truyền ra giọng nói nghẹn ngào run rẩy của Khương Yển:

“A Ngôn, những gì nàng ấy nói là thật sao?”

Vẻ mặt hoảng loạn đầy sợ hãi của Diệp Ninh ngay lập tức thả lỏng lại.

Ả ta cong môi cười với ta, lạnh lùng trào phúng ta bằng âm thanh mà chỉ có ta nghe thấy:

“Ngươi đoán xem, Khương Yển có còn yêu ngươi không?”

Ta thả lỏng tay ra, nhìn vào đôi mắt đỏ au của Khương Yển.

Diệp Ninh vội vã lảo đảo chạy về phía sau lưng Khương Yển, kéo ống tay áo của hắn nhỏ giọng khóc nức nở:

“Khương Yển, chính tai chàng đã nghe rồi đó, mấy năm nay, ả ta đều lừa dối chàng.”

“Người phụ nữ như vậy, chàng còn giữ lại làm gỉ?”

“Ta giúp chàng gi/ết ả ta!”