Chương 13

Không biết Diệp Ninh rút từ đâu ra một con d/a/o mà đ/â/m về phía ta.

Ta nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên tiếng con d/a/o rơi xuống đất, Khương Yển dùng một chân đạp Diệp Ninh ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn dùng bàn tay đầy vết chai bóp cổ ta.

Hắn siết chặt lấy cổ ta, đè ta lên góc tường:

“Lời nói của nàng ta, ông đây một chữ cũng không tin.”

“Ta muốn nghe nàng đích thân nói.”

Diệp Ninh vốn đã bị thương nặng, nay lại bị Khương Yển giơ chân đá trúng bụng, lúc này, ả ta đang ôm bụng chật vật đứng dựa trên khung cửa.

Nghe thấy Khương Yển nói như vậy, biểu cảm tự tin của Diệp Ninh khi vừa mới gặp ta ngay lập tức biến thành suy sụp.

“Khương Yển, chàng điên rồi, chàng vậy mà lại ra tay với ta vì một kẻ lừa đảo.”

“Những lời nói mà trước kia chàng từng nói với ta đều đem cho chó ăn hết rồi à?”

Khương Yển không hề do dự dù chỉ một chốc, trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ kéo Diệp Ninh ra ngoài.

Ta nhếch môi, vươn tay xoa xoa khuôn mặt của Khương Yển:

“Thật ra, những lời Diệp Ninh nói đều là thật.”

“Ta chưa bao giờ yêu ngươi, là do ngươi không chịu tin đó thôi.”

Khoảnh khắc đó, đôi mắt của người đàn ông rắn rỏi này đỏ lên.

“Ta mặc kệ là nói thật hay nói dối.”

“Nàng không được đi đâu cả, chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.”

“A Ngôn, cho dù có ch/ết, chúng ta cũng phải là vợ chồng.”

Nhưng ta không muốn làm vợ chồng với hắn.

Phu quân của ta vốn nên là vị thư sinh thanh cao lỗi lạc kia, nhưng tiếc thay, chàng đã trở thành vong hồn dưới lưỡi d/a/o của Khương Yển.

Mấy năm nay, ta dùng hết mọi biện pháp, hao hết tâm tư, đều chỉ vì muốn lấy mạng Khương Yển.

Sợ ta chạy trốn, Khương Yển bèn nhốt ta lại, sai người thay phiên canh gác.

Mỗi ngày, ngoại trừ xử lý công việc trong sơn trại, thời gian còn lại hắn đều đến phòng của ta, có đôi khi ngồi suốt cả ngày.

Cho dù kín kẽ như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị người ta nhân cơ hội mà xâm nhập.

Ngày hôm ấy, Thanh Phỉ Bang đột nhiên đánh lén sơn trại, Khương Yển ra ngoài gi/ết địch.

Diệp Ninh nhân cơ hội mà chui vào phòng ta:

“Thẩm Thanh Ngôn, nếu như ngươi không yêu Khương Yển thì còn ở lại đây làm gì?”

Ta dang tay ra, lắc đầu nhìn ả ta:

“Ta cũng muốn rời khỏi đây, nhưng khắp sơn trại đều có thủ vệ, ta căn bản không đi được.”

Diệp Ninh cắn chặt răng:

“Nếu ngươi không thích Khương Yển, vậy thì trả Khương Yển lại cho ta.”

“Đổi lại, ta sẽ giúp ngươi chạy trốn khỏi đây.”

Diệp Ninh dẫn ta tránh né thủ vệ, chạy đến chỗ sâu trong khe núi ngập tràn chướng khí.

Khoảnh khắc vừa bước vào khe núi, ả ta đã lộ ra gương mặt thật:

“Thẩm Thanh Ngôn, ngươi đúng là dễ lừa gạt quá.”