Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Thiếu Tiều Tụy, Tương Tư Vụn Vỡ

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chỉ có người ch/ết mới không thể uy hϊếp gì, ta chỉ hận ngươi không ch/ết đi, làm sao có thể buông tha ngươi được?”

“Nơi này là khu vực cấm trong sơn trại, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.”

“Sau này, ta có cả đống thời gian để giành lại trái tim của Khương Yển. Ngươi chỉ là một người ch/ết, không thể tranh giành được với ta.”

Ả rút mã tấu ra ch/ém về phía ta.

Nhưng ả ta còn chưa kịp ch/ém trúng ta thì cơ thể đã bị một con d/a/o đ/â/m xuyên qua.

Khương Yển đứng sau lưng ả, con d/a/o trong tay hoàn toàn đâm sâu vào tim của Diệp Ninh, m/á/u tươi nhuộm đỏ áo của ả.

Thật ra ta biết, ta căn bản không thể trốn thoát được.

Khương Yển từ trước đến nay tâm tư kín đáo, hắn không muốn để cho ta rời đi, ta đương nhiên không thể đi được.

Hắn rút con d/a/o trên người Diệp Ninh ra, m/á/u nhỏ xuống sàn từng giọt từng giọt.

“A Ngôn, không ai có thể đưa nàng rời khỏi ta.”

“Ai làm như vậy, ta gi/ết người đó.”

Ta cười lạnh, từng bước lùi về phía sau khe núi.

Sau lưng Khương Yển không có một bóng người.

Ta biết, hộ vệ trung thành nhất của hắn, Tưởng Đại Tí, giờ phút này đang giằng co với người của Thanh Phỉ Bang dưới chân núi.

“Trở về với ta.”

Ta lắc đầu:

“Ta không về, Khương Yển, ta sẽ không trở về nữa.”

“Đã đến lúc thanh toán nợ nần giữa chúng ta rồi.”

Ngay sau đó, Khương Yển bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, hắn ôm ngực thở phì phò không ngừng, sắc mặt xanh mét.

Ta khom lưng, giành lấy con d/a/o trên tay hắn:

“Có phải ngươi cảm thấy tứ chi tê dại, toàn thân không có chút sức lực nào đúng không?”

Ta nhìn chằm chằm cơ thể run rẩy của Khương Yển, vung tay lên ch/ém đ/ứ/t một cánh tay của hắn.

M/á/u tươi văng tung toé, bắn đầy lên mặt ta.

Mùi m/á/u tanh nồng đến mức không thể hòa tan nổi, cực kỳ giống cảnh tượng năm đó khi mẹ ta bị hắn ch/é/m đứt tay.

“A Ngôn…… A Ngôn……”

“Vì sao?”

Khương Yển luống cuống, hắn đau đớn khóc thét, ánh mắt nhìn về phía ta tràn ngập sự khó hiểu.

Ta khom lưng bóp cổ Khương Yển, gằn từng chữ một mà hỏi:

“Khương Yển, ngươi có nhớ thôn Trường Hưng nhiều năm trước đã bị ngươi tàn sát hay không?”

“Hơn 200 oan hồn của thôn Trường Hưng đang đòi ngươi trả nợ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »