Ninh Hoan

6.57/10 trên tổng số 35 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Khuynh Khuynh Thể loại: Incest, Tiên ngược hậu điềm, Cường thủ hào đoạt, vô tam quan. "Chát..." "Em không có liêm sỉ sao?" Anh cho cô một cái tát, trên tay bởi vì trúng thuốc  …
Xem Thêm

Chương 2: Ninh Hằn
Edit: Khuynh Khuynh

_____________________________________

Sáng hôm sau Ninh Hoan dậy thật sớm, Ninh mẹ đã gọi người làm xong bữa sáng, nhìn con gái an tĩnh từ trên lầu đi xuống, ngồi trước mặt mình dùng bữa, bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đời này bà kiêu ngạo nhất là sinh được hai đứa con này, con trai sự nghiệp thành công, con gái xinh đẹp ngoan ngoãn.

Ninh Hoan rất đẹp, một vẻ đẹp minh diễm lại không chói mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người khác sinh ra hảo cảm, tính cách dịu dàng an tĩnh, chỉ là bình thường đều lạnh lùng, biểu tình trầm tĩnh, cô cùng anh trai thực sự rất giống nhau, nhưng hôm nay Ninh Hoan lại cười với Ninh mẹ, nói: “Mẹ, sớm!”

Ninh mẹ cũng cười: “Hoan Hoan hôm nay rất cao hứng!” Bà rất ít khi thấy con gái cười đến vui vẻ như vậy.

Ninh Hoan gật đầu: “Đúng vậy!” Rốt cuộc trả thù được người kia, tất nhiên vui vẻ, cho dù đây mới là bước đầu tiên: “Ba lại không về sao?

“Ba con sao? Sau khi kết thúc tiệc sinh nhật liền theo những người đó đi, tối hôm qua cũng không ngủ ở nhà.” Ninh mẹ giải thích.

“À!” Ninh Hoan sớm thành thói quen, à một tiếng liền tiếp tục ăn.

Mười mấy phút sau, Ninh Hằng xuống lầu, thấy thân ảnh mảnh khảnh ở bàn ăn thì hơi dừng lại, cũng là Ninh mẹ phát hiện ra anh: “Con trai dậy, mau tới, mẹ cố ý nấu cháo đậu đỏ ngân nhĩ mà con thích ăn đây.” Bà múc cháo từ trong nồi ra, lại bưng thêm một mâm đồ ăn đặt lên bàn ăn.

Ninh Hằng ngồi đối diện với Ninh Hoan, không giống như ngày thường ngồi ở bên cạnh cô, Ninh mẹ cũng chú ý tới, chỉ đem thức ăn chuyển qua trước mặt anh, cười ha hả nói: “Mau ăn, một hồi còn phải về đơn vị.”

Anh ừ một tiếng, cầm lấy muỗng múc một ngụm cháo, món cháo ngọt thanh lúc trước giờ này vào trong miệng lại có chút đắng chát, anh cúi đầu nhìn, đậu đỏ trong cháo khiến anh nhớ đến ấn ký màu hồng trên grap giường, trong nháy mắt khiến anh cảm thấy buồn nôn, anh lấy tay che miệng, đẩy ghế chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Ninh mẹ lo lắng chạy theo phía sau liên tục hỏi: “Con trai, con làm sao vậy, con trai?”

Ninh Hoan vẫn ngồi trên bàn ăn, coi như mọi thứ không có liên quan gì với mình. Ninh mẹ ở trong buồng vệ sinh vỗ lưng Ninh Hằng, la lớn: “Hoan Hoan, rót ly nước đến cho anh con.”

“Không cần!” Ninh Hằng lên tiếng cự tuyệt, nhưng trong phút chốc Ninh Hoan đã cầm ly nước đứng trước cửa: “Mẹ, để con lo cho anh trai cho.”

“Được, vậy mẹ đi dọn bàn ăn.”

Ninh Hằng từ khi Ninh Hoan đi vào đã cứng người lại, chỉ chốc lát, tay cô liền choàng lên vai anh, thấp giọng: “Anh hai, uống miếng nước đi.”

Anh đưa tay đẩy cái ly trước mặt mình ra, cái ly liền rơi xuống đất, thuỷ tinh vỡ vụn đầy trên sàn. Anh cúi người, mở vòi nước súc miệng, từ đầu tới cuối cũng không liếc cô một cái.

Anh lạnh lùng bước qua người cô ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau nghe tiếng của anh cùng Ninh mẹ nói chyện, “ầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Ninh Hoan nhặt những mảnh vỡ trên đất, chậm rãi nở một nụ cười.

Ninh Hoan trở về phòng thay quần áo, gọi điện thoại: “Cố Phong, có rảnh không?”

“Đương nhiên rồi.” Bên kia là một giọng nam đầy nhiệt tình: “Ninh đại tiểu thư tìm anh bao giờ mà không rảnh!”

“Tốt, một lát nữa gặp ở Tinh Y.”

Cúp điện thoại, cô chọn một bộ trang sức thanh nhã, nói với Ninh mẹ mình muốn đi ra ngoài.

Tinh Y là một PUB ở thành phố Vĩnh Hưng, cô cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh, ở trước gương trang điểm lại cho mình. Vốn là son môi hồng nhạt được thay bằng màu son đỏ tươi, vốn là cô gái thanh thuần trong trẻo phút chốc biến thành một người phụ nữ thành thục diễm lệ.

Phụ nữ, có rất nhiều khuôn mặt.

Cô đi vào phòng bao quen thuộc, Cố Phong đã chọn xong rượu ngồi ở trong này, nghe thấy âm thanh của cô lập tức ngước lên nhìn, trong mắt hiện lên kinh diễm, nhưng rất nhanh hắn nhíu mi: “Lần đâu tiên thấy em ăn mặc như vậy.”

Ninh Hoan cười ngồi vào bên cạnh hắn, chỉ có ở bên cạnh hắn, nụ cười của cô mới có thể thả lỏng: “Nhục nhã?” Cô hỏi lại.

“Rất đẹp.” Cố Phong nhìn cô: “Nhưng mà lại cảm thấy có chỗ nào là lạ.”

“Anh thật lợi hại.” Cô cười, nhẹ giọng nói: “Em bây giờ đã trở thành một người phụ nữ.”

“Cái gì?”

Cô nhấp một hớp rượu, híp mắt lại: “Tối hôm qua em cùng anh trai lên giường.”

Cố Phong thật lâu sau mới tiêu hoá được những lời này, hắn run rẩy hỏi: “Anh em, anh nào, em biết được người anh này ở đâu?”

Ninh Hoan nhướn mi, minh diễm không thể tả: “Anh em, Ninh Hằng, anh quen mà.”

“Cái gì?” Hắn đột nhiên nâng cao âm thanh: “Ninh Hoan, em điên rồi.” Hắn đoạt lấy ly rượu trong tay cô, ầm một cái quăng trên mặt đất, hung bạo mà nắm ấy tay cô, nhìn thẳng vào cô: “Nói cho anh biết, em đang nói đùa, em không làm như vậy.” Cô quen biết hắn bốn năm, đây là lần đầu tiên hắn cùng cô phát hoả.

“Xin lỗi, Cố Phong.” Cô cúi đầu xuống.

Cố Phong cuối cùng vẫn là không nỡ làm cô đau, chỉ nói mình cần yên tĩnh một chút liền rời đi.

Ninh Hoan rót cho mình một ly rượu nữa, một hơi uống cạn, cảm giác cay đắng này tựa như ly rượu hôm qua mà cô rót cho Ninh Hằng, rất cay, cay đến ép cả nước mắt chảy ra.

Một giờ sau, Cố Phong nhắn tin cho cô, hắn nói: “Tại sao anh không được?”

Ngón tay Ninh Hoan vuốt ve màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn trả lời: “Xin lỗi.”

Thêm Bình Luận