Ninh Hoan

6.57/10 trên tổng số 35 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Khuynh Khuynh Thể loại: Incest, Tiên ngược hậu điềm, Cường thủ hào đoạt, vô tam quan. "Chát..." "Em không có liêm sỉ sao?" Anh cho cô một cái tát, trên tay bởi vì trúng thuốc  …
Xem Thêm

Chương 7
Edit: Khuynh Khuynh

_______________________________

Đứng một lát, Ninh Hoan vào cửa liền thấy mẹ Ninh đang cười cười nói nói vui vẻ cùng người ta nói chuyện, mà người kia chính là dì Lý cô đã quên biết từ nhỏ, bên cạnh dì Lý còn có một cô gái xinh đẹp, xem chừng lớn hơn cô vài tuổi, tướng mạo ôn nhu động lòng người.

Mẹ Ninh phát hiện cô trở về liền vẫy gọi: “Hoan Hoan về rồi, dì Lý con tới này.”

Ninh Hoan đến gần bọn họ, nhàn nhạt lên tiếng: “Chào dì Lý.”

Dì Lý cười cười đem Ninh Hoan kéo đến gần mình, cầm lấy tay cô: “Hoan Hoan thấy dì Lý không vui sao? Trước kia mỗi lần thấy dì đều không phải luôn quấn quýt dì sao, ta còn nhớ kỹ khi còn bé con còn muốn nhận ta làm mẹ nuôi đó.”

“Sao có thể vậy chứ?” Mẹ Ninh nói tiếp: “Ninh Hoan nhà tôi vẫn thân với chị mà, chỉ là con gái mười tám thay đổi, cũng không thể như lúc trước nghịch ngợm, phải trầm ổn một chút.”

Dì Lý gật đầu, quay đầu hỏi: “Hoan Hoan, đồ lần trước dì bảo người đem cho con đã ăn chưa?”

Ninh Hoan khé léo gật đầu, dì Lý đối với cô thật sự rất tốt. Vì vậy cô hiếm khi lộ ra sắc mặt, chậm rãi tươi cười.

Nhưng dì Lý lại sờ đầu của cô, thở dài: “Tại sao chỉ một năm không gặp Hoan Hoan lại thay đổi như vậy chứ? Dì vẫn thích dáng vẻ quấn quýt dì lúc trước của con thôi.”

Ninh Hoan nghe vậy rủ mí mắt, lời này của dì Lý còn khiến cô khó chịu hơn cả của mẹ mình. Dì Lý đối với cô dụng tâm rất nhiều, nếu như trong dĩ vãng, cô nhất định sẽ nhào vào lòng dì Lý khóc lóc kể lể, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nắm lấy tay dì, cười hỏi: “Vị này là?”

Mẹ Ninh lần thứ hai tươi cười như hoa: “Vị này là Văn tiểu thư, cháu họ của dì Lý con.” Bà thấp giọng ám chỉ: “Một lát nữa anh con sẽ về.”

Ninh Hoan sửng sốt: “Đây là xem mắt?”

“Tôi nói con gái tôi cũng biết, chị lại bảo tôi giấu.” Mẹ Ninh nhìn dì Lý, sau đó lại nhìn Ninh Hoan: “Anh con rốt cuộc đồng ý kết hôn, qủa thật khiến mẹ thở phào.”

Bà như một cái máy hát nói tiếp: “Không phải tôi khoe khoang, con tôi quả thật tuấn tú lịch sự, trong quân đội cũng có địa vị, năm nay đã 27 tuổi, ngay cả bạn gái cũng không có, quen biết càng không muốn, gấp chết tôi, bay giờ nó lại gật đầu, tôi liền báo với bà lập tức đưa Văn tiểu thư tới.”

Dì Lý gật đầu,nhìn thoáng qua Ninh Hoan: “Hai anh mình này từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nay Hoan Hoan biết anh trai muốn kết hôn sợ là cô đơn.”

“Đây chưa phải kết hôn mà.” Ninh Hoan đột nhiên mở iệng, mấy người liền đảo mắt nhìn cô, chỉ thấy cô nheo mắt lại, thản nhiên cười với mọi người: “Trước tiên bàn bạc, sau này mới tính toán.”

Mẹ Ninh và dì Lý sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu cười: “Đúng, Hoan Hoan nói rất đúng.”

Ninh Hoan cúi đầu cười, xoa xoa hai tay mình, ha hả, anh đem cô đẩy vào địa ngục, lại tự mình sống những ngày vui vẻ, anh đúng là tính toán thật tốt, Ninh Hằng.

Chờ tận đến 7 giờ tối, Ninh Hằng mới về đến nhà, mẹ Ninh nói muốn ra ngoài ăn, Ninh Hoan lên tiếng: “Bụng con hơi khó chịu, không đi được.”

Dì Lý kéo tay cô: “Hoan Hoan mất hứng có phải không?”

“Làm sao chứ?” Ninh Hoan kéo tay bà: “Con đi theo, sợ là anh hai không thoải mái.” Cô một lời hai ý, noi đến đây liền gian tà liếc Ninh Hằng một cái.

Ninh Hằng chạm đến tầm mắt cô, lập tức quay đầu đi.

Vì vậy mọi người chuẩn bị một chút liền ra ngoài, chỉ để lại một mình Ninh Hoan ở nhà. Cô đi vào phòng của Ninh Hằng, ngã người nằm lên giường anh, drap giường và vỏ gối đều đã được anh thay đổi, cô vùi mặt vào gối, ở đây có thể thản nhiên ngửi được hương vị của anh, hương vị đó khến cô say mê.

Cô nằm trên giường, mở rộng tứ chi, Ninh Hoan nhắm mắt lại, hít sâu. Anh hai.....anh cho rằng như vậy có thể rời khỏi em sao?

Thêm Bình Luận