Chương 1: Công Chúa Muốn Đi Đâu

Vệ quốc bị diệt, do Chu quốc đánh hạ.

Lúc đưa đầu Vệ thái tử đến tay Vệ vương thì Vệ vương bị tức ói ra một ngụm lão máu, chết ngay tại chỗ. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vệ cung loạn lên, mà Chu Vương càng phát ngôn bừa bãi, ít ngày nữa liền đánh chiếm Vệ cung.

Chu vương Chu Tịch, ba năm trước kế vị nước Chu, không được một năm, chưa đầy một năm đã liên tiếp tiêu diệt Dư Tấn, rồi tiến quân về phía Tây, diệt nước Tây. Là người tàn bạo, lãnh khốc vô tình, lại có một khuôn mặt của trời, hành sự đường hoàng kiêu căng, đắc tội không ít người, nhưng những người đó vì sợ quyền lực của hắn, không dám nói gì.

Theo lý mà nói, trước đây Vệ quốc cũng không đắc tội hắn, mấy năm gần đây cũng giữ thái độ trung lập, chưa từng nghiêng về phe nào, nhưng nước này lại bị diệt, nhất thời ai cũng không rõ suy nghĩ của Chu vương là như thế nào.

Vệ Tầm là một công chúa bị thất sủng, mẫu thân của nàng là một vũ cơ, ở một yến hội bị Vệ vương nhìn trúng, cưỡng ép mang vào Vệ cung, sau khi sinh hạ Vệ Tầm cả ngày buồn bực không vui, không lâu sau thì qua đời, Vệ vương cũng dường như quên mất sự tồn tại của nàng, cứ như vậy, nàng ở Vệ cung yên bình vượt qua rất nhiều năm.

Từ nhỏ đến lớn, trong lòng Vệ Tầm nghĩ, chỉ có sống, cho nên nàng vô cùng quý trọng tính mạng. cũng nhờ nàng là công chúa không được sủng ái nên khi gặp tình huống nguy hiểm, nàng chạy trốn cũng không ai để ý.

Sau khi hạ quyết tâm, Vệ Tầm liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, Chu vương nói không lâu sau liền chiếm Vệ cung, cũng không biết là lúc nào, nàng chỉ có thể mau chóng rời đi.

Ban đêm, mưa to sấm chớp, hiện ra tia sét, trong Vệ cung lòng người bàng hoàng, Vệ Tầm mang theo đồ đạc của mình, len lén từ trong tẩm cung của mình chạy ra, một đường thuận lợi không gì sánh được.

Khi gần đến cửa cung, lại đột nhiên xuất hiện ba binh sĩ, Vệ Tầm bị sợ đến ngã ở trên mặt đất. Giữa lúc nàng luống cuống, một người chậm rãi đi ra, trong màn đêm, quần áo nam nhân trường bào màu đen, thêu bằng chỉ vàng, bên trên có rồng chiếm giữ, ngọc bội bên hông lay động, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Là hắn!

Vệ tầm nhìn nam nhân cao to tuấn mỹ trước mặt, mắt bỗng dưng trợn to, mà khí chất băng giá tỏa ra từ nam nhân khiến cô càng thêm sợ hãi, không kìm lòng được muốn lui về phía sau.

Ai ngờ nam nhân trước mặt chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài lau những giọt trên mặt nàng, khóe miệng nhếch lên cười, giọng nói lười biếng: "Công chúa muốn đi đâu?"

Những lời này mang theo một chút ý cười, tựa hồ đang giễu cợt nàng suy nghĩ lung tung, Vệ Tầm sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Ta... Ta không phải... "

Chu Tịch lại cười, miễn cưỡng đứng dậy, nghiêng đầu phân phó với người phía sau.

"Đưa công chúa hồi cung đi."

Người nọ lĩnh mệnh, liền dẫn Vệ Tầm hồi cung, dọc theo đường đi, Vệ Tầm đều ở đây tự hỏi thế nào mới có thể sống, nhưng kỳ quái là người nọ vẫn chưa mang nàng quay về cung điện cùa nàng, mà là mang nàng đi tới Vụ cung —— cung điện xa hoa nhất trong Vệ cung.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, mỗi một cục gạch ngói đều thể hiện sự hoa lãng phí, Vệ Tầm vừa vào điện, liền có cung nữ bắt đầu nghênh đón nàng, dẫn cô tắm rửa thay y phục, trước gương đồng, Vệ Tầm mặc áo lụa màu bạc, da thịt trắng như, tạo cho người ta một vẻ đẹp mơ hồ, mái tóc đen được búi lỏng lẻo, khuôn mặt này của nàng đã thừa hưởng nét đẹp của mẫu thân, xinh đẹp đến kinh người.

Chỉ là lúc này, căn bản không có thời gian đi lo những chuyện này, hàng loạt sự đãi ngộ mà nàng nhận được sau khi đến Vệ cung đều cho thấy tâm tư của Chu Tịch.

"Bệ Hạ đến!"

Giọng nói của cung nhân thức tỉnh Vệ Tầm giữa những câu hỏi, cô liền vội vàng đứng lên, hành lễ với Chu Tịch, Chu Tịch miễn cưỡng nhìn nàng một cái, thập phần bình thản nói rằng: "Đứng lên đi."

Vệ Tầm đứng dậy, cúi đầu đứng ở bên cạnh. Chu Tịch vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân lui ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ Vụ cung, chỉ có hai người bọn họ.