Chương 3: Muốn ăn long tinh của Trẫm như vậy?

Thấy mèo con vốn ngoan ngoãn đột nhiên lộ móng vuốt sắc nhọn, trên mặt Chu Tịch càng đắc ý, hắn đem cự vật dưới thân để ở cửa động , đầu quy chậm rãi thâm nhập, miệng còn không quên dỗ và an ủi : "Chờ một hồi đi vào sẽ có chút đau, Trẫm sẽ cố làm nhẹ một chút."

Nam nhân chậm rãi tiến nhập, Vệ Tầm cảm nhận được tiểu huyệt của mình không ngừng bị kéo căng ra, hai tay nắm thật chặt chăn lụa bên cạnh, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc này cũng không khỏi sợ hãi.

Chu Tịch nhìn cự vật của mình từng chút từng chút bị bị tiểu huyệt thiếu nữ mυ"ŧ vào, cảm giác sảng khoái và thỏa mãn cùng nhau xông lên đầu, cuối cùng trực tiếp dùng sức cắm vào, thậm chí hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tầng lớp mỏng khi bị phá.

Vệ Tầm bị đâm vào đau đến không được, nước mắt từ đuôi mắt không ngừng chảy ra, tay cầm lấy chăn lụa của càng thêm dùng sức, dưới thân truyền đến xé rách đau đớn.

Nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng, nam nhân trên người đã bắt đầu di chuyển cây cự vật của hắn, chú ý tới vẻ mặt thống khổ của hài nữ, cúi người xuống, ôn nhu hôn nước mắt trên mặt nàng, mới nắn bóp ngực của nàng, để phân tán lực chú ý.

Dần dần, thiếu nữ dưới thân giống như cảm nhận được vui thích, bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Mà Chu Tịch, cảm nhận được tiểu huyệt của thiếu nữ, tầng tầng nếp uốn bên trong không ngừng hút lấy cự vật hắn, mỗi lần cắm vào, đều mang đến cho hắn cực hạn vui vẻ, trong mật động giống như là dòng nước bất tận, tưới trên dươиɠ ѵậŧ hắn, càng thuận lợi cho hắn thâm nhập, mà thiếu nữ như mèo con than nhẹ vậy, như chất xúc tác du͙© vọиɠ của hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được.

"A Tầm ~ A Tầm ~ A Tầm ~ "

Một lần lại một lần trầm thấp gọi, đều là tình cảm mà hắn đã tích chứa trong lòng nhiều năm.

"Ách ~ a ừ ~ Bệ Hạ... Chậm ~ chậm một chút ~ "

Thiếu nữ kiều uyển rêи ɾỉ xen lẫn nam nhân thấp suyễn không ngừng từ trong điện truyền ra, như tấu nhạc tìиɧ ɖu͙©, vô cùng da^ʍ mỹ, cung nhân gác đêm bên ngoài nghe được mặt đỏ tới mang tai, mất tự nhiên cúi đầu thật thấp.

Tấm khăn treo từ trên xuống dưới mép giường bạch ngọc càng làm tăng thêm cảm giác mơ hồ cho hai người quấn lấy nhau trên giường, cánh tay trắng nõn như ngọc của thiếu nữ đang dịu dàng đặt trên cánh tay rộng của nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn càng thêm quyến rũ. Trái tim của nam nhân rung động khi hắn lần lượt thốt ra những tiếng rên nhẹ.

Bàn tay to của nam nhân nhào nặn đầṳ ѵú non nớt của thiếu nữ, dùng đầu ngón tay nhéo đầṳ ѵú qua lại xoa nắn, khiến cho hai núʍ ѵú nhỏ của thiếu nữ dựng đứng, bộ ngực mềm mại mịn màng đặt trong lòng bàn tay, mềm như đậu hũ non bàn vậy.

Tiểu huyện càng đẹp, mị thịt gắt gao mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ hắn thâm nhập sâu vào càng khiết dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ròng ròng, tạo ra tiếng nước vô cùng rõ ràng.

"Tiểu da^ʍ phụ, kẹp chặt như vậy, là muốn ăn long tinh của Trẫm sao?"

Nam nhân dứt lời trêu chọc ở bên tai, lúc này Chu Tịch hoàn toàn mất vẻ bình tĩnh trên mặt, giọng cũng khàn khàn khó nhịn, cả người đưa vào trong tìиɧ ɖu͙©, càng ngày càng trầm xuống.

"Không... Điều không phải... Ách ách ~ a ~ "

Từ "không" vừa ra khỏi miệng, Chu Tịch làm càng thêm mãnh liệt, hai tay để sẵn eo thon của nàng, cắm càng sâu, Vệ Tầm sao có thể chịu được hắn làm kịch liệt như vậy, cầm lấy cánh tay của hắn cầu xin tha thứ.

"Muốn... Muốn... Bệ Hạ... Muốn ăn long tinh của Bệ Hạ..."

Chu Tịch hài lòng nở nụ cười, cúi người xuống, cười xấu xa nói rằng: "Nếu như thế, vậy liền toàn bộ bắn cấp A Tầm, khỏe?"

Có giáo huấn, Vệ Tầm nào dám nói nửa chữ không, thân thể bị đâm vào mãnh liệt, lời nói ra cũng gián đoạn: "Ừ...Đều... Đều bắn cho ta...Long tinh Bệ Hạ... Đều cho ta...A ừ ~ "

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mảnh mai yêu kiều nói muốn ăn long tinh của mình, Chu Tịch liền không nhịn được, đâm vào càng lúc càng nhanh, đầu quy không ngừng va chạm vào hoa tâm của nàng, mị thịt ở tiểu huyệt bị kéo ra, thập phần dâʍ đãиɠ, sau cùng chạy nước rút, Chu Tịch đỏ lên mắt: "Tiểu da^ʍ phụ, đều cho ngươi, đều bắn cho ngươi!"

Kèm theo giọng nói tàn nhẫn của nam nhân, oàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn xối xả vào tiểu huyệt nàng, đồng thời bên trong tiểu huyệt thiếu nữ cũng phun ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠, hai người đồng thời leo lên cực lạc.

Cao trào qua đi, Chu Tịch nằm trên người Vệ Tầm thở hổn hển, nghĩ lại cảm giác tuyệt vời nãy, bộ dáng thõa mãn, trách không được nhiều người yêu thích chuyện nam nữ, nguyên lai, chuyện giường chiếu vui vẻ, lại tuyệt vời như vậy, làm cho người ta nhịn không được trầm luân!

Nhìn lại Vệ Tầm, trên cơ thể trắng tuyết đầy vết hồng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, thần sắc mơ hồ, nam nhân rút cự vật rút, long tinh màu trắng từ cái động khẩu chảy ra, Chu Tịch ở bên cạnh nàng, nhìn thấy ngực nàng phập phồng theo nhịp thở, cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ ở mật động, ánh mắt tối xuống vài phần, cự vật mềm nhũn cũng dần thức tỉnh, một bên Vệ Tầm hồn nhiên chẳng biết, tay đưa qua kéo chăn mỏng đắp lên trên người, không biết, loại cảm giác như ẩn như hiện này, có thể lại thêm kí©h thí©ɧ thú tính nam nhân.



Hôm sau, Vệ Tầm chống cơ thể khó chịu, nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, không có một chút cảm giác ăn uống, Chu Tịch chết tiệt!

Đêm qua sau khi hắn bắn lần đầu tiên, hai người cứ nằm cạnh nhau như vậy, nhưng tên khốn Chu Tịch kia không ngờ đến gần bên tai nàng, dụ dụ dỗ nàng nói: "A Tầm, làm tiếp một lần."

Nàng lúc đó nghe được câu này, theo bản năng nhìn về phía dưới thân hắn, quả nhiên thấy cự vật đã đứng dậy, nàng còn chưa kịp nói, lại bị hắn đặt ở dưới thân, chỉ nghe được giọng nói hắn hơi cười: "Cô hăng hái tới."

Cuối cùng, còn chế nhạo nàng: "Rốt cuộc là ngươi hầu hạ Trẫm, hay là Trẫm hầu hạ ngươi đây, sao không biết điều như vậy?"