Chương 5: Giúp trẫm hút một cái



Tuy rằng Vệ Quốc giáp Chu quốc, nhưng từ thủ đô Vệ Quốc xuất phát, đi hết phía bắc đến Lệ Kinh cũng phải mất mấy chục ngày, đường xá xa xôi, may mà Chu Tịch sắp xếp xe ngựa mười phần thoải mái, bên trong xe rộng rãi và trang nhã, chất lượng tốt bên dưới trải một tấm thảm.

Một chân để hơi cong, một chân buông thõng tùy ý, đầu gối lên tay, lười biếng nằm nghiêng ở trên cái ghế dài nhỏ, huân hương trên chiếc bàn nhỏ trước mặt chậm rãi bốc lên, giữa làn khói mờ ảo, khí thế của hắn càng thêm âm hiểm.

"Qua đây."

Chu Tịch giương mắt, miễn cưỡng ngoắc Vệ Tầm, giọng nói nhàn nhạt không thể phát hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.

Vốn Vệ Tầm đang ở trạng thái vô thức, nghe được giọng nói của Chu Tịch, bỗng dưng ngước mắt, bất ngờ bắt gặp ánh mắt như cười nhưng không cười của Chu Tịch, ngây ngốc mấy giây, đứng dậy, đi về phía Chu Tịch.

Vừa mới di chuyển đến bắp chân của hắn, liền bị Chu Tịch cầm cổ tay, kéo vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, cằm đập trên ngực cứng rắn của nam nhân, Vệ Tầm bị đau khẽ rêи ɾỉ, mày cũng bất giác nhíu lại một chút..

"Trẫm nhìn một chút."

Thấy nữ hài xoa cằm của mình, Chu Tịch đứng dậy, ngồi thẳng người, nhẹ nhàng mà nâng cằm Vệ Tầm lên kiểm tra, Vệ Tầm theo động tác của nam nhân, ngồi vào giữa hai chân hắn, hơi ngẩng đầu để hắn kiểm tra.

Quả thực, hắn nhìn thấy làn da trắng như sứ ở cằm có chút ửng đỏ, trong lòng có chút đau, nhưng trên mặt lại giả vờ kinh ngạc: "A Tầm đáng yêu như vậy?"

Vệ Tầm đẩy bàn tay đang che cằm nàng ra, bất mãn lầm bầm: "Rõ ràng là Bệ Hạ!"

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn là không thiếu một chữ vào trong tai Chu Tịch, nhìn về phía Vệ Tầm, ánh mắt cũng trở nên có ý tứ, khóe miệng mang theo một nụ cười sảng khoái, hắn chậm rãi hạ người xuống nói: "Không tốt sao? Tối hôm qua không phải A Tầm ăn rất dùng sức sao."

Nghe những lời đầy ẩn ý của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Tầm bỗng dưng đỏ bừng, cảnh ân ái ngọt ngào tối qua lại hiện ra trong đầu, nam nhân đè tiểu nữ hài ở dưới thân, hết sức kịch liệt, màn che và giường đung đưa dữ dội, kịch liệt, màn và giường kịch liệt rung chuyển, tất cả đều hiện ra niềm vui của trận tìиɧ ɖu͙© này.

"Sao Bệ Hạ thích đùa giỡn người như vậy!"

Vệ Tầm giận dỗi nghiêng đầu, không muốn nhìn hắn.

Chu Tịch cũng cưng chiều nở nụ cười, xoa mái tóc dài mềm mại của nữ hài, tỏ vẻ an ủi.

Vệ Tầm càng thêm được một tấc lại muốn thêm một thước, đổi thành một tư thế thoải mái và ngủ thϊếp đi trên đùi Chu Tịch.

Sau khi kết thúc một loạt hành động này, ngay cả cô cũng cảm thấy giật mình, vừa rồi cô hưng phấn đến mức quên mất rằng tính cách của Chu Tịch khó đoán và hay thay đổi thất thường. Vừa nãy còn nuông chiều, như vậy. . . Sợ là sẽ làm cho hắn chán ghét.

"A Tầm..."

Chu Tịch nhìn chằm chằm vào sau gáy nữ hài nằm trên đùi mình, hơi thở không đều đặn, giọng hơi khàn khàn.

"Sao... Làm sao vậy?"

Vệ Tầm không dám động, khi nói chuyện giọng nói không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ. . . Thực sự khiến hắn chán ghét sao.

"Trẫm."

"A?"

Vẻ mặt Vệ Tầm mơ màng mà từ trên đùi hắn dịch ra, quay đầu, quả thực nhìn thấy vạt áo dựng lên kia, chỉ là nàng... không có dụ dỗ hắn...

Bộ dạng bối rối của nữ hài rơi vào trong mắt hắn, lại càng thêm khơi dậy du͙© vọиɠ hắn, hắn cúi người xuống, tay nâng gò má của nàng lên, ngón cái khẽ đặt tại trên môi của nàng, muốn biểu đạt điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "A Tầm mở cái miệng nhỏ nhắn này ra... Hôm nay cái miệng nhỏ thật mê người"

Một động tác, một ánh mắt, Vệ Tầm đã hiểu ý tứ của hắn, mặc dù nếu trong lòng không nguyện ý, cũng không dám làm trái ý hắn.

Vệ Tầm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nam nhân ở trên cao, run rẩy mà đưa tay của mình ra, mất rất nhiều sức lực mới lấy ra được cự vật nam nhân, cự vật dữ tợn tráng kiện sáng loáng mà chỉa thẳng mặt của nàng, tay nhỏ bé đặt lên, nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay nàng, đồng thời truyền đến cho nàng cảm giác phấn chấn tột độ của chủ nhân nó.

Trong lòng làm tốt dự định, không do dự nữa, cúi đầu, môi đỏ mọng chậm rãi dời đến cự vật, là lần đầu tiên nàng làm việc này, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ dùng cái lưỡi nhỏ của mình trước, cẩn thận liếʍ thân cự vật.

"Ừ ~ "

Chu Tịch nhìn cảnh tượng phía dưới, cảm nhận được chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng ở trên thân cự vật thể to lớn của mình trêu chọc, cảm giác thoải mái cùng hưng phấn nhất thời lan khắp cơ thể, đúng là nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên.

Cái lưỡi mềm mại đảo quanh, sau đó chậm rãi ngậm cự vật trong miệng, vừa mới đi vào một chút, đã khiến cái miệng nhỏ nhắn của nàng chặn tràn đầy, bàn tay Chu Tịch che ở trên gáy của nàng, cẩn thận vuốt ve.

"Di chuyển."

Chu Tịch nhìn nàng ngậm hồi lâu không di chuyển, không nhịn được nhắc nhở, đồng thời bàn tay to chậm rãi dời lên phía trước, dọc theo vạt áo trước của nàng, xuyên qua lớp vải mỏng, . dọc theo cô trước mặt vạt áo, dò xét đi vào, cách tầng kia thật mỏng vải vóc, xoa nắn bầu ngực.