Chương 24

Sau một lúc khá lâu nhưng cơ thể Bạc Di không thể giãn ra được, chuyện mới xảy ra lúc nảy làm cô không thể ngủ được. Toàn thân căng cứng trong vòng tay Nhan Thư Khải.

" Ngoan ngoãn ngủ đi "

Giọng nói ấm nóng bên tai làm Bạc Di giật mình, cô cứ nghĩ anh đã ngủ rồi. Nhan Thư Khải biết cô sẽ giật mình mà vòng tay ôm càng chặt hơn.

" Tôi...tôi.."

Hình như anh hù con thỏ nhỏ sợ rồi. Đôi môi khẽ nâng nhẹ lên, vẫn lười biếng nhắm mắt thư giãn.

Cô chỉ muốn nói " Tôi không ngủ được." nhưng môi cứ run rẫy không nói ra lời, trong lòng vừa sợ hãi vừa an tâm làm cô không biết bản thân mình bị gì.

Nhìn cô gái nhỏ căng thẳng trong lòng ngực, anh lại muốn trêu chọc.

" Nếu đã không ngủ được vậy tiếp tục làm"

" Làm" câu chữ ma mị bên tai làm Bạc Di càng đông cứng người, hơi thở cũng dồn dập. Nam nhân bên tai mẫn cảm cứ nhè nhẹ cắn liếm làm cô khóc không ra nước mắt. Liền né tránh khỏi cái miệng không an phận của Nhan Thư Khải.

" Tôi ngủ "

Bạc Di liền nhắm chặt mắt như đứa trẻ ngoan ngoãn làm Nhan Thư Khải bật cười. Rất đáng yêu.

Nhìn gò má ửng hồng, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không hiểu tại sao lòng ngực anh cảm thấy rất ấm áp.

" Đêm đó. Có bị thương không ?"

" Hử ?"

Bạc Di bị anh hỏi bất ngờ nên cô cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói. Bàn tay nam tính đặt ở trên lưng cô nhẹ nhàng xoa.

Một lúc sau đó Bạc Di mới hiểu ra, cả khuôn mặt ửng đỏ. Im lặng không biết phải mở miệng như thế nào.

" Là đêm hôm đó, anh có làm em bị thương không ?"

Nhan Thư Khải vẫn không tăng âm lượng, như cũ giọng nói khàn khàn nam tính.

" À...không có, chỉ.."

" Chỉ ?"

Anh muốn hỏi cho ra lẽ, cô bé này rất không thành thật.

" Chỉ có một chút.. ..một chút... ... đau"

" Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không làm em bị thương."

Lúc đó nhìn thấy vết tích cô để lại khiến lòng anh áy náy bất an, chắc chắn cô gái nhỏ đã bị thương. Trong lòng lại lo lắng như thái độ của cô làm anh sợ cô sẽ hoảng lên nữa nên đành để Bạc Di đi.

Lần sau, có lần sau nữa à. Bạc Di thít thở không thông. Sẽ không có lần sau.

Bạc Di có mơ cũng chưa từng nghĩ đến Nhan Thư Khải lại có ngày sẽ hỏi cô về chuyện đó, và đặc biệt hỏi cô có bị thương không. Tự nhiên sống mũi có chút cay, lòng ngực lại ấm nóng.

Nhan Thư Khải ôm cô càng chặt, dần dần đi vào giấc ngủ.

-----

Những ngày tiếp theo đó, Bạc Di chuyên tâm vào bài báo cáo của mình.

Từ ngày hôm đó, mỗi lần ngồi phía dưới nghe giảng bài cô luôn cảm nhận được ánh mắt nóng rực chưa từng rời khổ khuôn mặt cô, mỗi lần nhìn lên Nhan Thư Khải liền tỉ mỉ rời mắt như chưa từng nhìn cô.

Mỗi lần bị ánh mắt tên đàn ông đó nhìn, cả cơ thể cô liền nổi hết da gà. Cô thật sự bị choáng trước sự lưu manh bá đạo của Nhan Thư Khải.

Sự nghiêm túc, nghiêm nghị trên bục giảng khác hẳn với lúc đối mặt với cô. Nhan Thư Khải chính là đại ác quỷ ngụy trang, không ai có thể nhìn ra được sự gian trá của anh và cả sự biến thái khi đối với cô. Một con người hai mặt thật sự.

Đương nhiên vẻ ngụy trang hoàn hảo ấy đã làm cho bao nhiêu sinh viên phải đao đứng không yên. Lúc nào cũng có cả tá nữ sinh xinh đẹp quay quanh. Ngay cả phụ nữ ngoại quốc như tiên nữ cũng đến tìm tận cửa. Cô thấy đường tình duyên của phó giáo sư Nhan đầy ngập hoa hồng, vậy mà lại đi bám lấy người tầm thường như cô. Hắn chắc chắn điên rồi.

Nhanh chóng cũng đến ngày cô thuyết trình bài tốt nghiệp của mình. Có ba vị giám khảo chính, một trong ba lại là Nhan Thư Khải.

Đến lúc cô lên trình bài. Nhan Thư Khải thư thái khoanh tay trước ngực, lưng dựa ra sau nhìn nhắm cô gái bé nhỏ của mình trên bục, phía sau hiện lên hình ảnh bài của cô.

Bạc Di né tránh ánh mắt thâm tình ấy. Cô ghét ánh mắt đó, nụ cười đó và cả khuôn mặt yêu nghiệt ấy. Bạc Di bị nhìn đến đơ cả người.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cố gắng thuyết trình bài tốt nghiệp của mình. Trình bài xong thì đến phần giám khảo đặt ra câu hỏi. Lần lượt hai vị giáo sư đưa ra câu hỏi cho cô, mặc dù khó nhưng Bạc Di vẫn bình tĩnh trả lời một cách tốt nhất.

Đến lượt Nhan Thư Khải, anh cứ mãi ngắm cô mà quên nhiệm vụ của của một vị giám khảo. Bạc Di chắc chắn ngay từ đầu tên nam nhân này không hề nghe cô thuyết trình.

Khóe miệng mĩm nhẹ, đôi môi mấp máp.

" Rất đẹp "

Câu nói của Nhan Thư Khải làm cả kháng phòng rơi vào trầm lặng đến đáng sợ. Không phải vì sợ hãi mà là vì căm nín giật mình không biết phải phản ứng như thế nào trong tình huống này.

Vị giáo sư ngồi kế bên lúc này mới kho khan vài cái, đẩy nhẹ cánh tay Nhan Thư Khải đưa anh trở về thực tại.

Bạc Di không biết phải phản ứng làm sao. Dưới tình huống xấu hổ này mà gương mặt nam nhân vẫn không thay đổi, một mặt tươi cười như hoa.

" Tôi nói sai sao ?"