Chương 49: 【Thịnh yến thân thể của Nhật Bản】Nằm khỏa thân trên chiếc bàn ăn, trên người bày các món ăn tinh xảo…

Cô ấy đưa hai tay ra nhận lấy cái thẻ đen rồi quẹt một cái lên tường.

Trên tường bỗng nhiên xuất hiện một khe hở, sau đó khe hở đó ngày càng lớn cho đến khi xuất hiện một cái cửa ngầm.

Dư Ôn tò mò nhìn cánh cửa thần bí kia, trung tâm thương mại này trước đây cô cũng đã từng tới, ngay cả tiệm này cũng từng ăn thử một lần rồi nhưng đều chỉ ăn ở phòng bao. Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ biết ở quán này còn có một cửa vào như vậy.

Cô gái người Nhật làm một động tác chào sau đó mới bày ra tư thế mời.

Lộ Kiến Thân thẳng lưng bước vào.

Vừa mới bước vào thì đã có một cô gái người Nhật xinh đẹp khác tiến lên vui vẻ tiếp đãi bọn họ. Mỹ nữ ở trong này khác hoàn toàn với mấy cô gái đứng ở cửa. Phục vụ của nơi này ăn mặc vô cùng lộ liễu, hận không thể trực tiếp để lộ cặρ √υ" ra ngoài.

Thấy những cảnh tượng như vậy, Dư Ôn cảm thấy không được tự nhiên lùi về phía sau.

“Lộ tổng, tối nay cần phải chuẩn bị bữa ăn kiểu nào ạ?”

Lộ Kiến Thân cúi đầu nhìn Dư Ôn một cái, sau đó đặt tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Chỉ cô ấy.”

Dư Ôn đột nhiên bị anh đẩy lên phía trước, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mờ mịt.

Dư Ôn bị vị mỹ nữ trước mặt lôi đi. Cô quay đầu lại nhìn Lộ Kiến Thân một cái, sốt ruột bày ra ánh mắt cầu cứu. Cô không biết nên làm gì tiếp theo.

Dư Ôn có hơi sợ hãi. Nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang ở trước mắt, cô càng sợ hơn. Làm gì có nhân viên phục vụ quán nào mà ăn mặc như vậy đâu?

Dư Ôn đứng lại, cô không muốn tiếp tục đi về phía trước.

Cô gái kia có vẻ như rất hiểu tâm tư của Dư Ôn lúc này nên lập tức an ủi: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”

Cô ấy lại kéo Dư Ôn đi tiếp, Dư Ôn phát hiện ra Lộ Kiến Thân đã không còn đứng ở đằng sau nữa nên chỉ có thể bất giác đi theo cô gái người Nhật kia. Cảm giác này giống như mình bị bán đi.

Lúc cô đi ngang qua một phòng bao, bên trong còn truyền ra những tiếp thở gấp dâʍ đãиɠ. Càng đi về phía trước thì những âm thanh dâʍ đãиɠ đó lại càng lớn.

Dư Ôn lại bắt đầu hoảng sợ, trong lòng có một loại cảm giác, có phải Lộ Kiến Thân bán cô vào ổ da^ʍ hay không vậy?

Dư Ôn đi qua một phòng bao nữa, cô nhìn thấy một nửa cái giá gỗ ở bên trong lộ ra, cô còn nhìn thấy một thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên bàn. Trên người cô gái bày đồ ăn tinh xảo, có mấy người đàn ông bao quanh người cô gái đó, thi thoảng lại dùng đũa gắp một miếng thức ăn trên người cô gái.

Dư Ôn biết đó là thịnh yến cơ thể con người.

Nhìn thấy cảnh này, Dư Ôn càng chắc chắn Lộ Kiến Thân muốn bán cô đi!

Trong lòng Dư Ôn vốn đang có hảo cảm với anh, giờ trực tiếp tụ xuống số âm. Cô cảm thấy chán ghét Lộ Kiến Thân, cứ tưởng rằng anh có thể là bức tường vững chãi cô có thể dựa dẫm vào. Kết quả là vừa quay đầu đã muốn bán cô đi!

Nhưng mà giờ suy nghĩ lại một chút, tất cả đều là do cô đơn phương tình nguyện. Vốn dĩ cô chỉ là một món đồ chơi đã bị Lộ Kiến Thân mua đứt quãng đời còn lại, bây giờ anh muốn xử lý cô như thế nào cũng chỉ cần một câu nói là xong.

Dư Ôn bị mỹ nữ người Nhật kéo đến một phòng bao, trong phòng bao có một bình phong rất lớn, cô ấy làm tư thế mời với Dư Ôn: “Tiểu thư, xin cô hãy đi tắm trước.”

Nhìn cô gái kia rời đi, trong lòng Dư Ôn nảy ra một ý nghĩ, chính là chạy!

Có chết cô cũng không muốn trở thành thịnh yến cơ thể con người để một đám đàn ông lột sạch ra nhìn. Như vậy thà chết đi còn hơn.

Khi cô chạy đến cửa, bỗng nhiên có một đám người chặn cô lại, trong đó còn có hai người trực tiếp kéo cô ra phía sau bình phong để tắm rửa cho cô.

“Tiểu thư, Lộ tổng nói trong cơ thể cô có đồ chơi tình thú, phiền cô tự lấy nó ra.”

Nghe thấy có người nhắc đến Lộ Kiến Thân, Dư Ôn có hơi khó chịu. Nhưng với tình hình này thì cô chỉ còn cái giả bộ đáng thương mà nghe theo.

Dư Ôn ngâm mình trong thùng gỗ, cô đưa tay vào trong nước, từ từ rút trứng rung ở trong tao huyệt ra.