Chương 7

Hôm nay trời mưa thật to,tôi lại ngồi bên góc cửa sổ,với cốc cafê đắng,tôi lại nhớ,lại viết về tội lỗi của mình

chap 7:

Từ đêm hôm đó, chị tôi trở thành một người khác,chị vô tâm,lạnh lùng với tôi,chị không cười nói với tôi như trước,chị xa lánh tôi,khi tôi xuống nhà thì chị lên phòng..

Tôi đã chán gắt cuộc sống này,từ bé tới giờ chị có bao giờ lạnh lùng vô tâm với tôi như vậy đâu,tôi chán quá,ngày nào khi đi học về tôi cũng ủ rũ nằm trên phòng,nhập hồn theo những dòng nhạc man mác buồn,tới bữa cơm thì chị lạnh lùng gọi tôi xuống,2 chị em ăn cơm trong sự im lặng...

Có hôm tôi còn chốn không ăn cơm,vì tôi sợ gặp chị,tôi sợ khi đối mặt với chị,sợ sự im lặng của chị,lạnh lùng của chị...

Tôi biết tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy,vì chị không muốn tiến xa hơn,chị muốn tôi hận chị,quên chị,để,vì chị lo cho bố mẹ tôi,ông bà tôi,dòng họ tôi,chị sợ dòng họ biết chuyện thì họ sẽ nghĩ sao vì chúng tôi,chứ thật ra chị vẫn thương yêu tôi lắm...

***

buổi tối chủ nhật,khi tôi đang nằm trên phòng thì ghe thấy tiếng bấm chuông,tôi lật đật chạy xuống nhà,bước ra cổng,xem ai tới..

Thì ra là chị phương(bạn thân của chị tôi) tôi mở cửa nói..

-chị em bị sao vậy_chị tôi mặt đỏ lừ,người nồng nặc mùi rượu,chắc là do chị uống rượu,tội nghiệp chị,tìm tới rượu để quên nỗi sầu..

-em đỡ nó vào đi,chả hiểu sao hôm nay lại rủ chị đi uống rượu,nó có biết uống rượu đâu,chả biết nó bị gì nữa,chị về luôn đây,em pha nước chanh cho nó uống nhé..

1 tay tôi luồn ra sau chân chị,một tay tôi đỡ lấy cổ chị,bé chị lên,tôi lấy chân đá cổng lại,rồi bồng chị vào nhà,lên phòng chị tôi nhẹ nhàng đặt chị xuống giường rồi chạy xuống nhà,pha cốc nước chanh rồi mang lên phòng,cho chị uống..

thấy đồ chị hơi bẩn,tôi mở tủ quần áo chị,lấy bộ quần áo ở nhà rồi thay cho chị,phải mất 15p tôi mới thay xong,vì chị giãy ghê quá...

bây giờ tôi mới hiểu được,trong cuộc chơi này không phải là mình tôi đau,mà chị còn đau khổ rằn vặt bản thân hơn tôi ngấp ngàn lần,tôi đau mười thì chị đau gấp trăm lần,hmmm cuộc sống thật chán gắt,lúc nhỏ thì tôi không thương tôi,khi lớn thì tôi lại phải chịu đựng nỗi đau dày vò thể xác hơn cả lúc nhỏ,không biết khi già thì tôi phải chịu nỗi đau gì nữa đây...

Tôi kéo ghế,ngồi xuống bàn học của chị,kéo ngăn bàn ra,thấy quyển nhật kí của chị đặt ngăn nắp ở trong,tôi thò tay lấy quyển nhật kí ra,tôi mở từng trang sách....khoảng trang 30 thì tôi giật nảy mình,người tôi nóng bừng lên....trang này có kẹp một bức ảnh của tôi chụp khi tôi và chị đi chơi ở một nơi nào đó,một dòng chữ màu đỏ “tội lỗi và nước mắt” ở đầu trang giấy,tôi run rẩy đọc từng dòng chữ chị viết.

Vài dòng dưới đây là tôi trích ít đoạn, từ nhật kí của chị,tôi cũng không nhớ dõ lắm,nhưng đại loại là như vậy..

Ngày....tháng....năm...

Không hiểu sao dạo ngần đây khi mình ở bên cạnh Nam,mà tim mình lại đập rất nhanh nhỉ?,lần đầu tiên trong cuộc đời mình có thứ cảm xúc đó,Cảm xúc đó không giống như mấy năm trước khi ở bên nam,phải chăng đó là...

Ngày....tháng....năm

Hôm được mình đi siêu thị với nam,không hiểu sao khi ngồi sau xe của nam mà mình lại cảm thấy hạnh phúc và tới khó tả,tim mình đập rất nhanh khi ở bên cạnh Nam,tới lúc vào trong siêu thị mình được nắm tay Nam,không hiểu tại sao khi mình nắm tay nam,mình lại cảm thấy ấm áp và được che chở,lại những cảm xúc cũ tim mình lại đập thật nhanh,người mình nóng ran lên khi cảm nhận bàn tay ấm áp từ bàn tay của người em trai của mình mang lại,tới lúc đi ăn trên môi mình dính một chút bơ,nam dùng tay lau giúp mình,tay nam chạm vào môi mình,người mình nóng ran lên,mặt đỏ bừng lên,lại cảm xúc cũ,tim mình lại đập thật nhanh,tại sao lúc đó mình không đẩy tay Nam ra,phải chăng....

Ngày....tháng...năm..

hôm nay noel mình ở nhà một mình đợi Nam đi chơi về để đưa mình đi chơi,mình lại có một dòng cảm giác,cảm giác này không giống như ngày trước,cảm giác khi trờ đợi Nam nó lạ lắm,khác hẳn với tất cả những người khác,phải chăng...

Ngày....tháng...năm..

buổi tối hôm nay thật tuyệt,mình được ăn kem giữa mùa đông,mình được ở bên cạnh đứa em trai cũng là người mình thương nhất trên đời này,lại cảm giác cũ tim mình đập thật nhanh và mình cảm thấy được che trở,chắc Nam thấy mình lạnh nên ôm mình,mặt mình lại đỏ như gấc khi bàn tay của Nam chạm vào bả vai mình,thật ấm áp và được che trở rất nhiều,tại sao mình không đẩy nam ra liệu phải chăng...

Ngày...tháng...năm....

Dạo ngần đây tự nhiên mình thấy nhớ Nam nhiều hơn trước,ngồi trong lớp mình chỉ muốn thời gian chôi qua thật nhanh để về nhà cùng Nam,nấu cơm cho Nam ăn,ghe giọng nói của Nam,nhìn Nam cười,mình yêu Nam thật rồi,mình cảm thấy tội lỗi và có lỗi với ông bà,bố mẹ mình quá,tại sao mình lại đem lòng yêu người em trai của mình được chứ,nó là em trai của mình mà,mình mặc cảm với có lỗi vs ông bà,dòng họ của mình quá..

Ngày....tháng...năm..

đêm nay là một đêm lạnh,mà cũng là một đêm mình cảm thấy hối hận và tội lỗi nhất,mình mất đi nụ hôn đầu đời,mà nụ hôn đó mình lại dành cho đứa em trai của mình,mình yêu nam lắm,nhưng mình không thể làm điều đó,vì mình và Nam là chị yêu,mình lạnh lùng,vô tâm,không nói chuyện với Nam mình biết mình làm vậy là Nam buồn lắm,nhưng mình cũng đau lắm chứ,nhìn người mình thương ngày nào cũng ủ rũ trái tim mình đau lắm,mình chết lặng trong từng nhịp thở,mình thương Nam quá,giá như mình không tồn tại trên đời này thì sẽ không làm cho đứa em trai của mình buồn,thì chuyện này sẽ không sảy ra...

Khép lại cuốn nhất kí,sống mũi tôi cay xè,nước mắt tôi cứ thế chảy,tôi đau quá,tôi hận tôi quá,tại sao tôi lại yêu chị,để giờ đây tôi và chị không biết nhìn nhau ra sao,chị khổ hơn tôi nhiều,chị đau hơn tôi nhiều,chị rằn vặt bản thật hơn tôi nhiều...tôi bước tới giường chị,tôi ngục đầu vào ngực chị khóc,tôi bật khóc thành tiếng,tôi thương chị quá,thương chị quá,giá như chuyện này chưa sảy ra thì có phải tôi và chị bớt đau không...tôi là một thằng đàn ông tệ,xuốt ngày làm chị buồn,chị khóc,lo lắng cho tôi,chị thương tôi nhiều thế đấy,vậy mà tôi lại làm vậy với chị...tôi hận mình quá...