Chương 11: Con chỉ là một người làm

Chương 11: Con chỉ là một người làm

Dì Lý mang theo Phương Ngôn đến cửa hàng buôn bán nông phẩm, Phương Ngôn lại một lần đảm nhiệm vai diễn bà Lưu, rau cải nơi này rất nhiều nàng đều không quen biết. Nàng từng cái từng cái cầm lên xem, vốn dĩ đều là hương liệu nhập khẩu mới mẻ, không trách nàng đều không quen biết

Dáng vẻ Phương Ngôn đần độn, để dì Lý đi ở phía sau nàng cảm thấy đứa bé này thật sự rất đáng yêu. Nàng không để ý người khác làm sao đối đãi nàng, không quen biết chính là không quen biết, nàng không hề che giấu chính mình vô tri. Cũng không biết nên nói nàng quê mùa, hay là nói nàng quá đơn thuần hơn

"Phương Ngôn, đi theo ta, cũng đừng theo mất nha" Không biết tại sao, dì Lý thật thích trêu chọc nàng, vẫn may Phương Ngôn ở phương diện này rất không đáng kể, lại nói nàng đúng là lạc đường a

Phương Ngôn rất ngoan ngoãn đi đến bên người dì Lý, tiếp nhận xe đẩy trong tay cô ấy, đi theo phía sau cô ấy. Dì Lý không có mua rất nhiều thứ, họ đều yêu thích rau cải và thịt tươi, cho nên đều là cùng ngày mua cùng ngày nấu

Về đến nhà, dì Lý để Phương Ngôn chỉnh lý tất cả, cô ấy chỉ là ở một bên nhìn

"Thịt bò trước tiên ướp muối một hồi, chút nữa xào lên sẽ càng ngon miệng một chút"

"Nga..."

"Cá bên này rạch hai đao, sau đó bôi chút muối, đem sợi gừng nhét ở bên trong bụng cá, khử đi mùi tanh. Trong cái mâm đổ một chút dầu, phòng ngừa dính đáy. Chút nữa chưng xong đem hành bỏ vào, đặt lên chảo"

"Nga..."

"Cuống cải xoăn đừng cắt quá dày, nhớ tới ngâm nước trước"

"Nga..."

"Khi nấu cơm bỏ nước, nếu như con thật sự nhìn không được, cứ như vậy, một bàn tay thả xuống, có một chút chìm qua bàn tay là được rồi. Nhưng mà Tình Tình không thích cơm quá khô, cho nên con có thể chìm quá cả bàn tay, bởi vì nó trở về muộn, nước quá ít cơm sẽ khô hơn"

"Nga..."

Kỳ thực hai cái món ăn nhà rất đơn giản, ở dưới chỉ đạo của dì Lý, Phương Ngôn vẫn là bỏ ra một canh giờ mới tính làm tốt

"Ừm, tổng thể mà nói, cũng không tệ lắm. Lần sau thịt bò đừng xào quá lâu, có chút biến sắc là có thể đựng ra ngoài, hôm nay con xào đến thời gian dài chút, thịt bò có chút dai rồi. Nhưng mà con ướp muối đến không tệ, thêm rất nhiều điểm. Cá này, cứ như vậy, hấp chính là ăn được vị tươi, cho nên chính là liên quan thời gian lâu một chút cũng không phải rất lớn, dù sao chúng ta không phải là nhà mỹ thực gì, không chú trọng như vậy"

"Nga...cám ơn dì Lý chỉ đạo" Phương Ngôn nhìn dì Lý đã ăn xong, nàng đứng dậy thu thập bàn ăn, sau đó đi rửa chén, làm sạch nhà bếp

Dì Lý không nói cái gì nữa, cô ấy trực tiếp lên lầu đến phòng của Phó Tình

Phương Ngôn trở lại phòng của mình, ngửi trên người một cái, vẫn may thức ăn hôm nay không phải rất dầu, không có mùi khói dầu gì. Nhưng mà khi nàng trở lại đã đem âu phục trên người đổi xuống, mặc vào quần áo vốn của mình. Thời điểm ở phòng bếp, không biết chịu dì Lý trợn mắt bao nhiêu rồi

Nàng đem hai bộ tây phục và áo sơ mi phối hợp chưa mặc treo vào trong tủ quần áo, sau đó lấy cái giá áo đem đồ hôm nay mặc qua treo ở bên ngoài tủ quần áo, ngày mai còn phải đi mua thức ăn cùng dì Lý, khẳng định còn phải mặc, nàng nắm lấy quần áo giặc, đi tắm rửa...

Chờ nàng hết bận đi ra, thấy được dì Lý ngồi ở trên ghế sofa đọc sách, nàng quay đầu nhìn đồng hồ, cũng hơn 10 giờ rồi

"Dì Lý, dì còn chưa ngủ?" vẫn may dì Lý không phải Phó Tình, nếu không khẳng định mắng chết nàng, người ta ai không ngủ cũng cần nàng quản

"Ta chờ con đó, nếu không ta ngủ sớm cho đẹp da đi ngủ rồi. Ngày mai ta đại khái sáng sớm mười giờ thức dậy, dạy con làm bữa sáng. Mua thức ăn đợi đến buổi chiều năm, sáu giờ rồi đi, ta vừa rồi đi thăm dò một hồi, Tình Tình phải chờ tới buổi tối chín mười giờ mới đến sân bay. Còn có, sau này ta gọi con tiểu Ngôn có thể không? con cũng gọi ta dì thì được rồi, không cần mang theo cái họ"

"Được, dì" Phương Ngôn cũng cảm thấy gọi mình tiểu Ngôn khá là thân thiết, mặc dù mới sống chung hơn nửa ngày, thế nhưng thái độ dì Lý đối với nàng, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái

"Ừm, được rồi, ta đi ngủ, tiểu Ngôn ngủ ngon" Dì Lý cầm lấy sách, ngáp một cái, quay người lên lầu đi ngủ

"Dì, ngủ ngon" Phương Ngôn cũng trở về phòng của mình, ngủ

Hôm nay so với hai ngày trước phải dậy sớm rất nhiều, mới tám giờ nàng đã thức dậy. Nàng trước tiên đến phòng phòng rửa tay rửa mặt xong, đem quần áo tối ngày hôm qua giặc lấy ra, đến hoa viên phơi xong. Sau đó bắt đầu làm sạch phòng khách, hôm nay Phó Tình trở về, mình nhất định phải làm sạch sẽ, không thể để cho Phó Tình tìm được cơ hội giáo huấn nàng các loại lười biếng

Nàng cả tay vịn của cầu thang, tay vịn lan can lầu hai đều lau sạch, nhìn trong một phòng khác sát vách gian phòng của Phó Tình. Nàng không dám vào quét dọn, bởi vì Phó Tình chưa từng nói qua nơi này nàng có thể vào, tuy cô thì nói ngoại trừ phòng của cô không thể vào, thế nhưng... Phương Ngôn người nhát gan quyết định từ bỏ

Đợi đến dì Lý mười giờ đúng giờ mở cửa đi ra, Phương Ngôn cũng đã lau sạch sàn nhà, đang làm sạch chỉnh lý phòng

"Tiểu Ngôn chào buổi sáng"

"Dì chào buổi sáng" Thấy được dì Lý xuống lầu đi về phía nhà bếp, nàng nhanh rửa tay đuổi tới

"Bữa sáng của Tình Tình kỳ thực rất đơn giản, một trứng ốp la cộng thêm một ly sữa bò. Bình thường đều là bản thân nó làm, hiện tại có con đang ở đây, nó chắc chắn sẽ không tự mình động thủ. Con tới trước cửa đem sữa tươi lấy vào, mỗi ngày đều có người đưa sữa tươi đến, tiểu Vũ sẽ để ở ngoài cửa"

Phương Ngôn đi ra ngoài mở cửa vừa nhìn, quả nhiên trong một hộp gỗ nhỏ chứa một chai sữa bò tươi và một phần báo. Nàng đem sữa bò và báo lấy vào, báo để trên khay trà, đem sữa bò lấy đến phòng bếp cho dì Lý

"Sữa bò nóng không cần ta tay nắm tay dạy con chứ, hâm nóng hai phút, cốc ở bên trong tủ này. Trứng ốp la kỳ thực cũng không phải chuyện rất khó, nhưng mà vài thứ con phải nhớ kỹ chút. Dầu không thể quá nhiều, lửa không thể quá lớn, trước khi lên nồi phải nhớ rãi chút muối. Rất nhiều người thích đổ chút xì dầu, thế nhưng Tình Tình không thích, nó thích ở phía trên rắc chút muối" Dì Lý từ trong ngăn kéo phía dưới bếp nấu lấy ra một cái chảo và chai dầu dầu salad, lại từ trong tủ lạnh đem trứng ngày hôm qua mua lấy ra

"Chai dầu salad này là Tình Tình chuyên môn dùng để ráng trứng ốp la, sau này con đừng lấy nhầm nga. Con trước tiên nhìn ta làm một lần, sau đó chính là con tự làm rồi, không cần lo lắng vấn đề trứng, ngày hôm qua ta có mua nhiều. Sau này con mỗi lần thì mua đại khái trứng cho khoảng ba ngày, Tình Tình không thích trứng để trong nhà thời gian quá lâu, nó sẽ cho rằng không tươi"

Dì Lý một bên ốp la trứng, một bên tiếp tục nói điểm chính cùng Phương Ngôn, Phương Ngôn rất nghiêm túc nhìn. Dì Lý để Phương Ngôn thử một chút, để nàng biết Tình Tình thích trứng ốp la chính là cái mùi vị này

Sau đó chính là Phương Ngôn tự mình động thủ, tuy trước đó làm hư mấy cái, nhưng mà ở phương diện nấu nướng nàng vẫn có chút thiên phú, trên tay rất nhanh. Thấy được dì Lý hài lòng gật đầu, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dì Lý hài lòng, Phó Tình bên kia cũng sẽ không có vấn đề gì, bởi vì Phó Tình biết trứng ốp la cũng là dì Lý dạy

"Tiểu Ngôn, bữa trưa ta xem ra là không ăn được, bản thân con cũng làm hai cái trứng ốp la ăn đi" ăn hết mấy cái trứng ốp la xem như là thất bại, cái bụng của dì Lý cũng no rồi, hiện tại cũng hơn mười một giờ, cô ấy không thể vẫn ăn được bữa trưa

Phương Ngôn nga một cái, giúp mình lại ốp la hai trứng, làm bữa sáng thêm cơm trưa ăn đi. Ân, cũng không tệ lắm, bản thân nàng cũng rất hài lòng thủ nghệ của chính mình

"Tiểu Ngôn, con thu dọn xong phòng bếp, thì đi đọc sách đi, dù sao chúng ta phải buổi chiều mới ra ngoài" Dì Lý đã về đến trên lầu đem sách ngày hôm qua không xem xong lấy xuống, tiếp tục nhìn gϊếŧ thời gian

"Được" Vừa nghe có thể đọc sách, để lòng của Phương Ngôn lập tức vui vẻ lên. Nàng rót hai chén nước đặt ở trên khay trà, thì về phòng mở ra tủ linh tinh, chọn một quyển án lệ lấy ra

Dì Lý nhìn theo Phương Ngôn đã ngồi ở trên ghế sofa, chìm đắm trong bên trong sách. Đứa nhỏ này vẫn thật sự là rất thích đọc sách, cô ấy tối hôm qua khi đi thư phòng sách xem, phát hiện tài liệu của Phương Ngôn thì để ở trên bàn sách. Khi thấy phần tài liệu này, cô ấy càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình

"Tiểu Ngôn, con bình thường đều thích xem loại hình sách gì? đừng nói với ta con thì thích xem án lệ thương mại" Dì Lý cảm giác mình cần phải hiểu nhiều đứa trẻ này, nàng dùng thời gian ba năm đọc xong chương trình học đại học người ta cần bốn năm mới đọc xong. Mục đích của nàng rất đơn giản, nàng muốn sớm một chút ra ngoài đi làm, để ba mẹ không khổ cực như vậy nữa. Giáo viên hướng dẫn nàng thật sự rất thương nàng, nàng có luận văn tốt nghiệp, thế nhưng nàng căn bản không có kỳ thực tập, người ấy liền để nàng tốt nghiệp sớm, cả bằng tốt nghiệp cũng giúp nàng làm

Tất cả những thứ này chứng minh nàng là đứa trẻ rất thông minh, thế nhưng nàng lại dùng năm năm quý báo của nàng đi đổi tấm giấy nợ căn bản không đáng giá kia. Thật sự không biết cha mẹ nàng thấy được tất cả những thứ này, là mừng rỡ hay là đau lòng. Đứa trẻ hiểu chuyện này, thật sự rất làm người ta cho đau lòng, bao gồm mình ở bên trong, đều có điểm thay nàng không đáng. Tình Tình a Tình Tình. Thật sự hi vọng con đừng quá làm khó đứa bé này, đừng làm đến quá đáng, đừng tổn hại nó

"Con cũng không biết con sẽ thích loại hình sách gì, con kỳ thực không có xem qua các loại sách khác. Con không có từng mua sách, mấy sách này đều là giáo viên hướng dẫn của con cho con"

"Trường học các con cũng có một thư viện rất lớn a, con làm sao sẽ chưa từng xem sách khác chứ?"

"Con đi thư viện đều là tra tư liệu và xem án lệ là chính, con không có thời gian rãnh xem cái khác như vậy" Đây chính là cái giá chính mình có thể hàng năm nắm học bổng đệ nhất, nhưng mà chính mình sẽ không hối hận, bởi vì chính mình ngoại trừ học kỳ đầu tiên để trong nhà trả học phí, lúc sau thì không để trong nhà ở trên việc học từng trả phí

"Thật là một đứa trẻ ngoan, khó trách con hàng năm đều lấy học bổng. Nếu như Tình Tình để con vào thư phòng của nó, con có thể đi lấy sách của nó xem. Nó có rất nhiều án lệ phương diện thương nghiệp, cũng có một chút hồ sơ của công ty nó, cái này thì không biết nó có cho con xem hay không. Nhưng mà con cũng có thể xem cái khác, lưu trữ sách của nó rất nhiều, rất hỗn tạp, cả một ít tiểu thuyết võ hiệp kinh điển, tản văn gì cũng có"

"Chính là gian phòng sát vách của phòng cô ấy phải không? Hôm nay con vốn muốn đi vào quét dọn, nhưng không dám vào" Phương Ngôn rất hiếm có làm ra vẻ mặt đáng yêu nói lời ngoắn ngéo

"Ha ha, xem ra con rất sợ Tình Tình a, nó không mở miệng con cũng không dám đi vào" Dì Lý cười đến rất vui vẻ, dáng vẻ vừa rồi của Phương Ngôn thật là đáng yêu

"Cũng không phải sợ hãi, là không biết làm sao đi đối mặt cô ấy. Cô ấy là ánh mắt loại rất lạnh nhạt, lại không mang theo bất cứ tình cảm gì, để con không biết đến cùng muốn con làm thế nào, mới có thể làm cho cô ấy thoả mãn" Tuy thời gian không lâu thực sự tiếp xúc với Phó Tình thời gian không lâu, thế nhưng ánh mắt Phó Tình nhìn nàng thường thường đều là như vậy, làm cho nàng có chút không biết làm sao. Ánh mắt lạnh nhạt làm cho nàng ấn tượng quá mức sâu sắc, khiến nàng đều quên thời điểm nói chuyện với Phó Tình của hai ngày trước, loại ánh mắt trêu chọc kia của Phó Tình với nàng, còn có ánh mắt Phó Tình đối với nàng khi nhẹ dạ lộ ra quan tâm

Thì biết, Tình Tình nhất định là một bộ lạnh như băng, bộ dạng không có tình người đi đối xử đứa trẻ này, mới có thể để đứa trẻ này mâu thuẫn nó như vậy. Ta nên làm sao đi giúp con đây, hay là nhìn kỹ hẵng nói đi.

Hai người cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu đọc sách

Phương Ngôn nhìn một chút, cảm thấy cổ có chút mỏi, vừa vặn một án lệ cũng xem xong, nàng đứng dậy vận động cổ một hồi. Thấy được đồng hồ đại ngốc, cũng năm giờ rưỡi rồi.

"Dì, năm giờ rưỡi rồi, chúng ta nên đi mua thức ăn đi"

"Cũng năm giờ rưỡi rồi, nhanh như vậy" Dì Lý một bộ dáng vẻ rất lười biếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đại ngốc một chút. "Thay quần áo, ra ngoài"

Hai người đều thay xong quần áo ra ngoài, Phương Ngôn vẫn là ăn mặc bộ tây phục ngày hôm qua, dì Lý là chắc chắn sẽ không mặc quần áo ngày hôm qua, cô ấy hôm nay thay đổi một thân bộ váy. Xem ra dì Lý thỉnh thoảng vẫn là sẽ ở chỗ này, nếu không trong phòng của Phó Tình tại sao có thể có y phục của cô ấy

"Tiểu Ngôn con biết lái xe không?" Dì Lý hôm nay người có chút mệt mỏi, không muốn láy xe. Thế nhưng hỏi ra vấn đề này cô ấy thì hối hận rồi, Phương Ngôn ngay cả thời gian xem sách khóa ngoại cũng không có, làm sao có khả năng rảnh rỗi đi học láy xe, chính mình làm sao sẽ hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy

"Con không biết"

Phương Ngôn ở ngoài cửa đợi, dì Lý đi ga ra đem xe lấy ra. Phương Ngôn sau khi lên xe, dì Lý vẫn là không nhịn được muốn nói

"Tiểu Ngôn, rảnh rỗi để vệ sĩ trong nhà hoặc gọi tiểu Vũ dạy con lái xe, đây là kỹ năng cơ bản, nhất định phải học" Dì Lý lại quên một chuyện rất quan trọng, Phương Ngôn là lạc đường, nàng lái xe... Được rồi, Phó Tình không thiếu tiền, hẳn là sẽ không quan tâm chút tiền xăng này

"Được"

Xe của hai người vừa tới cửa, thì thấy được tiểu Vũ đứng ở bên ngoài phòng an ninh hút thuốc

"Tiểu Vũ, lại đây lái xe đưa chúng ta đi mua thức ăn"

Nói xong dì Lý mở cửa xuống xe, chính mình kéo ra cửa sau ngồi vào, "Tiểu Ngôn, lại phía sau này"

Phương Ngôn vốn còn muốn hôm nay chỉ đi cửa hàng nông phẩm, vừa vặn mình có thể nhận thức đường một chút, thế nhưng dì Lý gọi nàng cũng đến chỗ ngồi phía sau xe, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua

Tiểu Vũ không có cách nào chỉ có thể ngồi vào, "Dì Lý, sẽ không rất lâu chứ, tôi chút nữa còn phải đi sân bay đón đại tiểu thư"

"Mua món ăn có thể làm lỡ ngươi bao nhiêu thời gian? Cách máy bay của Tình Tình hạ xuống còn thời gian rất lâu đó, vậy là đủ rồi"

Tiểu Vũ nhìn ra cũng là quen cửa quen nẻo, xem ra không ít đến cửa hàng nông phẩm này, anh ta cũng không hỏi địa chỉ, liền trực tiếp đem họ đưa đến trước cửa. Anh ta xuống xe giúp dì Lý mở ra cửa xe, nhìn dì Lý và Phương Ngôn đi vào, anh ta trở về trong xe chờ họ. Dì Lý cũng không muốn yêu cầu anh ta vào, anh ta muốn ở bên ngoài đợi thì ở bên ngoài đợi được rồi

"Tiểu Ngôn, thức ăn hôm nay con đến làm, ta vẫn là ở bên cạnh chỉ đạo. Món ăn giống như ngày hôm qua, con không thành vấn đề" Dì Lý một bên lấy nguyên liệu giống hôm qua, một bên nói với Phương Ngôn

"A...dì, con..."

"Bây giờ con chủ yếu vẫn là nắm giữ không được độ lửa, làm thêm mấy lần là được rồi. Con xem mẹ con làm món ăn nhiều năm như vậy, đối với mình phải có tự tin. Quy trình cơ bản con đều biết, ta chỉ cần nói cho con biết một ít kỹ xảo và chỗ cần thiết phải chú ý là được rồi" Dì Lý đánh gãy lời của nàng, chính mình không thể cả ngày đều đến dạy nàng, cho dù cô ấy không ở đây, Phó Tình khẳng định vẫn là cô nấu ăn

"Được.....thôi..." Phương Ngôn hơi khó xử đáp ứng, thế nhưng nàng biết dì Lý là vì tốt cho nàng

"Tình Tình sẽ không ăn cơm qua đêm, cũng không thích lãng phí, cho nên một lần đừng làm quá nhiều món ăn. Nó cũng sẽ không yêu cầu ăn cái gì sơn trân hải vị, nó vẫn là thích ăn món ăn nhà thanh đạm chút" Dì Lý tay chân rất lưu loát đem vật liệu ngày hôm qua dùng đều lấy xong, thời điểm đang đợi gϊếŧ cá, cô ấy lấy thêm một nguyên liệu canh

Tiểu Vũ còn đang bên ngoài đợi, hơn nữa anh ta còn muốn đến sân bay đón Phó Tình, cho nên họ không có đi dạo nhiều, trực tiếp lấy xong nguyên liệu, trả tiền rời đi

Tiểu Vũ rất nhanh thì đưa họ trở về biệt thự, thời điểm anh ta muốn đem xe của dì Lý lái vào ga ra, bị dì Lý ngăn cản, cô ấy buổi tối phải về nhà

Phương Ngôn trong lòng lạnh một hồi, vốn muốn dì Lý hôm nay cũng ở, thời điểm chính mình đối mặt Phó Tình, thì sẽ không khẩn trương như vậy. Thế nhưng hiện tại vừa nghe đến dì Lý buổi tối phải về nhà, lòng của nàng lập tức bắt đầu khẩn trương lên

Phương Ngôn không nói gì, cầm nguyên liệu tự mình đi đến phòng bếp bắt đầu thu dọn

"Tiểu Ngôn, đem món ăn xử lý xong thì qua đây đọc sách đi, Tình Tình không đến nhanh như vậy, máy bay hạ cánh nó sẽ gọi điện thoại trở về, đợi nó xuống máy bay rồi chúng ta bắt đầu nấu ăn làm cơm"

"Được, dì" Phương Ngôn ở trong phòng bếp đem tất cả công việc chuẩn bị đều làm tốt, trở lại trở lại sofa tiếp tục đọc sách

Hai người đợi đến hơn chín giờ tối, điện thoại của Phó Tình mới gọi đến

"Tình Tình, đến rồi"

"Ừm, thím, thím có thể bắt đầu giúp con chuẩn bị ăn rồi, con rất đói" Thanh âm trầm thấp lại uể oải, xem ra Phó Tình lần này thật sự mệt muốn chết rồi

Phương Ngôn biết mình tay chân chậm, vừa nghe đến điện thoại của Phó Tình vào, nàng lập tức liền trở lại nhà bếp làm cơm. Dì Lý treo cúp điện thoại cũng sang đây xem nàng nấu ăn, cô ấy không nói gì nữa, Phương Ngôn một mình rất bận rộn

"Thím, con trở về rồi, vẫn là trong nhà thoải mái" Nữ vương cao ngạo trở về rồi, cô đổi lấy dép lê dì Lý giúp cô đặt ở cửa, đạp lấy bước chân tao nhã hướng về bên bàn ăn đi tới

"Uống chén canh trước, cá lập tức thì xong" Dì Lý giúp Phó Tình múc một chén canh lót dạ cho cô trước, Phó Tình từ sân bay đến biệt thự dùng thời gian đại khái một tiếng, vốn dĩ là nên đều làm món xong. Thế nhưng Phương Ngôn sợ chờ cô trở lại món ăn đều lạnh rồi, cho nên chậm nửa giờ mới bắt đầu nấu ăn

"Món ăn tây dương canh thịt băm đậu phụ, thím người rất lâu không giúp con làm canh này rồi" Phó Tình hình như căn bản là quên còn có Phương Ngôn con người này, nhà bếp mở ra, cô một cái nhìn thì có thể thấy được Phương Ngôn, thế nhưng cô một cái nhìn cũng không nhìn qua nhà bếp

Phương Ngôn đem cá bưng ra, lại trở về nhà bếp. Nàng còn chưa phải biết làm sao đi đối mặt Phó Tình, cho nên nàng lựa chọn đi thu dọn nhà bếp

"Tiểu Ngôn, xới cơm, chúng ta cuối cùng bắt đầu ăn cơm rồi." Dì Lý cũng sẽ không buông tha nàng, nên đối mặt sớm muộn phải đối mặt, bất kể là ai

Phó Tình cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Ngôn, Phương Ngôn cầm một cái mâm, bưng hai bát cơm đi ra

"Phó tiểu thư, dì, mời ăn cơm" Phương Ngôn lấy dũng khí cuối cùng nói một câu đầy đủ, sau đó lại muốn chạy trốn về nhà bếp

"Tiểu Ngôn, con cùng ngồi xuống ăn cơm, tự mình đi xới cơm lại đây. Con cũng bận rộn một ngày rồi, nên nghỉ ngơi rồi"

"Tự mình đi nhà bếp ăn, con không có cho phép cô ấy cùng con ăn cơm" Phó Tình lại là một bộ dáng lạnh như băng chết người, Phương Ngôn vốn là không biết làm sao đối mặt cô, nghe được cô câu nói này còn vui vẻ

"Tình Tình, con không cảm thấy con như vậy quá đáng rồi? " Dì Lý không nghĩ tới Phó Tình sẽ đối xử Phương Ngôn như vậy, không nhịn được lên tiếng

"Người làm có thể cùng chủ nhân ăn cơm sao? Đây là quy tắc của nhà này? Còn nữa sau này đừng để ta nghe được có người gọi dì, gọi Lý phu nhân" Phó Tình không quản được dì Lý gọi Phương Ngôn ra sao, thế nhưng cô có thể quản được Phương Ngôn xưng hô dì Lý như thế nào

Dì Lý còn làm sao ăn được cơm, cô ấy không nghĩ tới Phó Tình sẽ cả mặt mũi của cô ấy cũng không cho, trực tiếp như vậy hạ thấp Phương Ngôn. Cô ấy vọt tới trên lầu, cầm túi của mình xuống lầu

"Tiểu Ngôn, con theo ta ra ngoài một chút"

"Vâng, Lý phu nhân"

"Con...con làm sao thì..." Dì Lý đau lòng nhìn Phương Ngôn, chẳng trách nàng sẽ không muốn nhìn thấy Phó Tình trở về như vậy. Cho dù là chính mình, cũng không muốn thấy được sắc mặt Phó Tình bây giờ, khuôn mặt quá đáng ghét rồi

"Con chỉ là một người làm" Phương Ngôn vô cùng rõ ràng thân phận của chính mình, Phó Tình lưu lại nàng, không phải là vì có thể bất cứ lúc nào sỉ nhục nàng, dằn vặt nàng

"Rất cao hứng ngươi có giác ngộ này, hôm nay chỉ là vừa bắt đầu" Phó Tình con vịt chết mạnh miệng, nói xong lời chính mình cho rằng hài lòng. Thời điểm cô nghe được Phương Ngôn nói mình chỉ là một người làm, cô kỳ thực giống như dì Lý... Đau lòng

Hết chương 11