Chương 31: Ngươi chia cắt không được chúng ta

Chương 31: Ngươi chia cắt không được chúng ta

"Khanh tỷ, người của chúng ta phát hiện Đường Trí Nhân bắt đầu đang thu mua cổ phần của Phó thị" Tên côn đồ cắc ké trước sau như một khom người, cúi đầu báo cáo công tác với dì Lý

"Ừm, đều có ai bán cho hắn rồi?" Thanh âm lười biếng của Dì Lý, không có chút rung động nào nhìn tên côn đồ cắc ké

"Người của hội đồng quản trị trước mắt không có một người bán cho hắn, hắn hiện tại chỉ có thể đi thu mua phần vụn vặt, còn có một chút cổ phần trong tay của cổ đông nhỏ"

"Ha ha, nhìn không ra những gia hỏa kia còn khá nhìn xa. Có Tình Tình ở đây, công ty làm sao có thể không kiếm được tiền. Vậy thì tùy hắn đi, cho dù tiến vào hội đồng quản trị thì lại làm sao?"

Phương Ngôn vùi ở trong sô pha, chính mình tham lam rồi, bởi vì Phó Tình đối với mình càng ngày càng tốt, cho nên mình bắt đầu trở nên tham làm, trở nên muốn có được tình yêu của cô. Phương Ngôn lúc trước kia đi đâu rồi, Phương Ngôn kia chỉ muốn yên lặng bảo vệ cô, yên lặng chăm sóc cô đi đâu rồi. Còn có thời gian một năm, đến khi đó là đi hay ở, đến khi đó rồi nói đi. Chỉ cần còn ở cái nhà này một ngày, thì nên để cô mỗi ngày đều thấy được chính mình vui vẻ, có lẽ... Có lẽ nàng cũng sẽ cui vẻ thôi

Phương Ngôn miễn cưỡng thu dọn xong tâm thái của chính mình, đứng dậy quét dọn vệ sinh. Sáng sớm hôm nay sau khi đưa Phó Tình đi, nàng vẫn vùi ở trong sofa, trong nhà đều không có bắt đầu thu thập

Phó Tình trở lại công ty làm việc, làm sao cũng không tĩnh tâm xử lý công việc được. Sáng sớm hôm nay Phương Ngôn thức dậy, vẫn là không ở trạng thái như vậy, thật sự không biết cái đầu nhỏ của nàng đến cùng đang suy nghĩ gì. Phó Tình thực sự ngồi không yên, cô thật lo lắng, thật lo lắng cho Phương Ngôn. Gọi điện thoại để tiểu Vũ chuẩn bị xe, cô muốn về nhà. Cô đem văn kiện trên bàn làm việc sắp xếp gọn, mang về nhà xem thôi, ở công ty cô thực sự cái gì cũng nhìn không vào, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ Phương Ngôn

Phó Tình vừa đến cửa nhà, xe của tiểu Vũ dừng lại, cô không đợi tiểu Vũ đến giúp cô mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra xông vào nhà. Tiểu Vũ rất kinh ngạc nhìn Phó Tình mở cửa về nhà, đại tiểu thư hôm nay làm sao vội vả như vậy?

Phó Tình mở cửa không thấy Phương Ngôn, nhìn cửa hoa viên cũng là đóng, cô đem túi văn kiện ném đến trên ghế salông, chạy lên lầu phát hiện gian phòng và thư phòng cũng không có người. Tên ngốc đâu, làm sao sẽ không ở nhà, cô lại chạy xuống lầu mở ra tủ giày, thấy được giày Phương Ngôn mang ở nhà đặt ở bên trong tủ giày. Phó Tình vội vã muốn nhìn thấy Phương Ngôn, hoàn toàn quên Phương Ngôn mỗi ngày đều sẽ ra ngoài mua thức ăn, cô có chút suy sụp tinh thần, có chút khổ sở ngồi ở trên ghế salông

Phương Ngôn mua đồ ăn trở về mở cửa, thấy được Phó Tình vùi ở trên ghế salông, xảy ra chuyện gì? Phương Ngôn đem món ăn vứt qua một bên, cả giày đều không có đi lấy, để trần chân chạy tới ôm Phó Tình

"Mạch, làm sao vậy?"

Phương Ngôn trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của Phó Tình, chưa từng thấy dáng vẻ sa sút của cô như vậy

"Tên ngốc, ngươi đi đâu rồi, tôi trở về không tìm được em, cho là em đi rồi"

"Phốc... Em đi mua thức ăn ya, em năm năm còn chưa tới hạn đâu, làm sao có thể đi đây, ngu ngốc" Thấy được Phó Tình là bởi vì trở về không thấy mình, mới sẽ buồn như vậy, Phương Ngôn rất không có lương tâm bắt đầu hư vinh lên

Thấy được Phương Ngôn cười đến không có tim không có phổi như thế, Phó Tình cảm giác mình rất ủy khuất. Chính mình khổ sở thành dáng dấp như vậy, nàng lại còn chế nhạo mình là ngu ngốc, mình khổ sở như vậy là vì ai a

Phó Tình giãy khỏi cái ôm của Phương Ngôn, dạng chân ngồi ở trên chân nàng, "Lại dám chế nhạo tôi, nói tôi là ngu ngốc, lá gan vẫn thật sự là càng ngày càng lớn rồi"

"Vốn dĩ là vậy mà, em mỗi ngày đều sẽ ra ngoài mua thức ăn, chị cũng không phải không biết. Chị trở về sớm như vậy, tại sao không nói với em một tiếng chứ, đáng đời không tìm được em" Phương Ngôn biết bất luận chính mình làm sao quấn quyết Phó Tình đến cùng có yêu chính mình hay không, đối với chính mình hiện tại mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Còn không bằng rộng lượng, đi hưởng thụ thời gian sống chung của năm cuối cùng này, nếu như cô muốn chính mình rời khỏi, vậy chính mình ngoại trừ rời khỏi còn có thể làm cái gì?

Phó Tình không nghĩ tới Phương Ngôn ở trước mặt cô, cười đến vui vẻ như vậy, trong lòng lại là bi quan như thế. Thế nhưng điều này có thể trách ai được? Phó Tình cho là tình yêu của mình đối với Phương Ngôn, trong lòng Phương Ngôn có thể cảm giác được thì được rồi, không cần thiết đi nói tới rõ ràng như vậy. Cô không nghĩ tới chính mình không nói yêu, tạo thành thương tổn đối với Phương Ngôn, chính là cô không cách nào dự tính

"Tên ngốc, thấy được em cuối cùng bình thường rồi, tôi rất vui vẻ. Từ hôm qua tôi trở về tới sáng sớm hôm nay đi làm, em vẫn luôn là một bộ dáng vẻ rất mất mát, rất thương tâm, hại tôi hôm nay ở công ty chuyện gì đều không làm được. Trong lòng vẫn luôn đang nhớ em, nhớ em vì sao lại như vậy, ngày hôm qua trước khi tôi đi làm đều rất tốt, tại sao sau khi gặp mặt với Âu Dương thì biến thành dáng dấp kia"

Phương Ngôn muốn giải thích, Phó Tình dùng ngón tay nhỏ bé của cô đặt ở trên môi của nàng. "Em hãy nghe tôi nói hết"

"Em không muốn nói nguyên nhân với tôi, tôi sẽ không ép em nói. Thì giống như em luôn đều nói em không có chuẩn bị tốt, tôi không muốn ép buộc em làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng....Em đến cùng muốn tôi đợi bao lâu?" Tên ngốc, tôi ta biết em rất yêu tôi, thế nhưng tại sao em vẫn luôn nói em không có chuẩn bị tốt, tại sao không thể để cho tôi có được em toàn bộ? Em có biết du͙© vọиɠ tôi muốn em càng ngày càng mãnh liệt, tôi thật sự rất sợ ngày đó tôi không khống chế được sẽ thương tổn em

Phương Ngôn ôm lấy Phó Tình, trong lòng yên lặng trả lời vấn đề của cô, đợi em một năm nữa, sau một năm chị muốn cái gì, em đều có thể cho chị

Khi bạn yêu một người, bạn muốn không chỉ là một phần tình yêu bạn sẽ muốn càng nhiều, bạn sẽ muốn toàn bộ của đối phương. Phương Ngôn biết Phó Tình muốn cái gì, không phải nàng không muốn cho, mà là nàng không muốn bây giờ cho. Nàng muốn cho Phó Tình một chính mình đầy đủ nhất, mà không phải chính mình trên đầu còn mang theo hai chữ người làm

- - - -

"Khanh tỷ, Đường Trí Nhân hiện tại ở cùng Phó Chấn Đình của Phó gia, ở trên đường đến đại trạch Phó gia, chị xem chúng ta có phải còn phải tiếp tục theo tiếp?"

"Ừm. Gần đây Tình Tình bên này, các ngươi nhìn chặt chút" Dì Lý treo điện thoại, "Phế vật chính là phế vật, muốn đi con đường người trong gia đình, Tình Tình nếu như thỏa hiệp, nàng cũng không phải là Phó Tình rồi.

Phó Tình đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà, kết quả nhận được điện thoại của cha cô Phó Uyên, để cô trở về một lần, nói có việc bàn với cô

Phó Tình không muốn trở về, nhưng suy nghĩ chính mình sắp mười năm không bước vào đại trạch Phó gia một bước, tính như trở lại gặp hắn chút đi. Phó Uyên rất thông minh, hắn biết Phó Tình hận hắn, cho nên Phó Tình muốn thế nào thì thế đó, cô không muốn nhìn thấy hắn, hắn cơ bản sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho Phó Tình tiếp tục giúp hắn quản lý Phó thị, cho đến con trai của hắn Phó Chấn Đình trở về

Phó Tình chỉ có thể gọi điện thoại nói một tiếng với Phương Ngôn, nếu không cái tên ngốc này chút nữa sẽ ra ngoài chờ cô về nhà. Phương Ngôn bất luận không khí có bao nhiêu lạnh có bao nhiêu nóng, mưa lớn bao nhiêu, gió lớn bao nhiêu, chỉ cần Phó Tình đi làm, mỗi ngày nàng đều sẽ đúng giờ ở cửa chờ cô về nhà. Mỗi lần Phó Tình trở về, thấy được bóng người quen thuộc ở cửa nhà, cô rất cảm động nhưng nhiều hơn là đau lòng

"Tên ngốc, tôi hôm nay phải muộn giờ trở về, bản thân em ăn chút trước đi. Nhưng mà đừng ăn quá no nha, chờ tôi trở về em phải cùng tôi ăn chút"

"Phốc... Vậy có người như vậy yêu cầu người ta ăn cơm, còn không cho ăn no. Được rồi, em biết rồi, vậy khi chị sắp tới nhà gọi cho em, em đến cửa chờ chị, không cho phép từ chối" Không khí bắt đầu từ từ đang trở nên nóng, đại diện cho mùa hạ cũng sắp đến, đại diện cho ước hẹn của năm năm lập tức thì đến hạn rồi. Phương Ngôn cũng bắt đầu ham muốn lên, không muốn bỏ qua bất kỳ thời gian nào có thể thấy được Phó Tình

"Được rồi, tôi biết rồi" Phó Tình đã ở trên xe tắt điện thoại, tâm tình cũng bắt đầu trở nên kém, Phó Uyên bây giờ tìm cô, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành gì. Tính toán thời gian, cái tên đệ đệ kia của cô chắc cũng trở về nước rồi chứ, ha ha, chắc là lúc nhường chỗ rồi, Cũng tốt, như vậy cô thì có nhiều thời gian hơn có thể cùng tên ngốc ở chung với nhau, sẽ không để tên ngốc ở trong nhà một mình chờ cô

Phó Tình gương mặt lạnh lùng đi vào đại trạch Phó gia, đại trạch Phó gia ông của cô xây dựng, nhưng mà hắn đã không còn. Phó Tình ở trước mặt bất kỳ người nào mãi mãi cũng là gương mặt lạnh lùng, nụ cười của cô ôn nhu của cô, chỉ có Phương Ngôn mới có thể thấy được. Cũng chỉ có ở trước mặt Phương Ngôn, cô mới có thể bỏ xuống tất cả giả tạo, hoàn nguyên chân thật trong lòng cô

"Chào đại tiểu thư, hoan nghênh cô trở về" Ở trước cổng lớn chờ nàng, là ba của tiểu Vũ, cũng là tổng quản của Phó gia bây giờ

"Chào Tôn thúc" Có lẽ toàn bộ Phó gia, bây giờ còn có thể để Phó Tình khách khí chào hỏi như vậy, chỉ có ba của tiểu Vũ

"Ba" Tiểu Vũ đi theo sát phía sau Phó Tình, đại trạch Phó gia a, sắp mười năm không trở về rồi

"Ừm, theo sát đại tiểu thư" Ám chỉ của Tôn thúc, Phó Tình cười lạnh một tiếng, nếu đã tới rồi, thì xem bọn họ muốn đem chính mình làm gì

"Tỷ tỷ, ngươi trở về rồi, nhiều năm như vậy không gặp, nhớ ta không?" Phó Tình vừa vào cửa, thì thấy được một người trẻ tuổi rất thân thiết chào hỏi với cô, để cô đau đầu chính là, tại sao Đường Trí Nhân cũng xuất hiện ở đây

"Tình Tình, nhiều năm như vậy không gặp, em vẫn là xinh đẹp như vậy." Đường Trí Nhân để Phó Tình cảm thấy thật là buồn nôn, trực tiếp che đậy

Phó Chấn Đình, tiểu thiếu gia của Phó gia, là vợ tái giá của Phó Uyên sinh, cũng là người thừa kế Phó thị trong mắt Phó Uyên. Ở trong lòng Phó Uyên, có lẽ Phó Tình so với Phó Chấn Đình càng thích hợp kế thừa Phó thị, bởi vì tính cách của Phó Chấn Đình có chút mềm yếu. Không có lãnh huyết của Phó Tình, không có thủ đoạn lôi đình kia của Phó Tình, không giống Phó Tình đối với kinh tế mẫn cảm như vậy. Thế nhưng Phó Tình là con gái, cô nhất định là vợ của người khác, cho nên cô chỉ có thể phụ trợ Phó Chấn Đình. Những thứ này đều là mong muốn đơn phương của Phó Uyên, hắn cũng biết chính mình không cách nào khống chế Phó Tình, cho nên nhiều năm như vậy hắn đều là theo bản thân Phó Tình đi phát triển

"Thật ngại quá, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, ta cũng không có đệ đệ" Phó Tình nói xong không để ý tới Phó Chấn Đình một mặt lúng túng, trực tiếp đi đến thư phòng, cô biết Phó Uyên khẳng định ở thư phòng chờ cô

Phó Tình để tiểu Vũ ở cửa thư phòng chờ cô, bản thân cô đi vào đóng cửa lại, ngồi ở đối diện Phó Uyên

"Tìm ta có chuyện gì? Sau này có chuyện tìm ta, làm phiền ngươi đến công ty, ta không muốn chạy tới chạy lui" Không nghĩ tới Phó Tình đối mặt nàng phụ thân của cô, cư nhiên cũng là hung hăng như vậy, hình như trước mặt không phải là phụ thân của cô, mà là khách hàng của cô

"Mạch Mạch, ngươi cứ như vậy không muốn về cái nhà này sao? Ngươi..."

"Cái tên này ngươi không xứng gọi, bắt đầu từ ngày khi ngươi mang theo người phụ nữ kia trở về, ngươi thì không xứng gọi cái tên mẹ đặt cho ta" Lạnh, gương mặt lạnh nhạt, thanh âm lạnh lùng, cả loại lời nói hẳn là rất tức giận mới có thể nói ra này, ở chỗ Phó Tình cũng chỉ là nói ra rất lạnh nhạt

"Ha ha, ta không xứng gọi cái tên này, vậy nữ nhân của Phương gia trong biệt thự kia là có thể gọi? Ngươi đừng tưởng rằng ta cái gì cũng không biết, ta chỉ phải không muốn để ngươi càng hận ta thêm, cho nên ta mới không thèm quan tâm ngươi. Hiện tại Chấn Đình trở về rồi, ta sẽ để hắn đến công ty làm việc, đến khi đó ngươi dẫn dắt hắn trước đi"

"Ngươi muốn cho hắn đi công ty làm việc thì tự mình sắp xếp, đừng trông chờ ta, ta không có rãnh cũng không có lòng" Phó Tình không chút lưu tình một tiếng cự tuyệt

"Ta coi ngươi là con gái của ta, ngươi đến cùng có coi ta là phụ thân của ngươi hay không? Ngươi không được quên, tất cả bây giờ ngươi có được đều là ta đưa cho ngươi, ngươi không nên ép ta thu hồi lại"

"Vậy ngươi thu hồi thì được rồi, ta không thèm để ý, lại càng không quan tâm. Hơn nữa bây giờ ngươi đã đang làm công tác chuẩn bị thu về rồi, không phải sao?" Phó Tình dùng ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn cha của cô, cô thật sự không để ý

"Khi ngươi mới vừa vào thấy được Đường Trí Nhân chứ, hắn là đối tượng kết hôn ta giúp ngươi chọn, đừng cả ngày ở chung với nữ nhân kia, làm bẩn danh dự của Phó gia ta. Ngươi cũng ngoài ba mươi rồi, nên cân nhắc chuyện kết hôn rồi" Phó Uyên muốn hòa hoãn một chút không khí bây giờ của họ, dời đi đề tài

"Đời này ta đều sẽ không kết hôn, còn nữa, ta yêu thích ở chung với người nào, nữ nhân cũng được nam nhân cũng tốt, cũng không phải ngươi có thể quản. Ta sẽ ở lại Phó thị, sẽ giúp ngươi quản lý công ty, chỉ là bởi vì bức ảnh mẹ mang theo nụ cười ngươi treo ở phòng khách. Ngươi đừng tưởng rằng ta làm tất cả là bởi vì ngươi, ta chỉ là bởi vì mẹ mới lưu lại, ta mới sẽ trở về" Được rồi, bầu không khí càng cứng rồi, Phó Uyên bị Phó Tình chọc giận đến lời đều nói không ra. Nữ nhi này quá giống hắn, cường thế như vậy máu lạnh như vậy vô tình như vậy

"Bất luận như thế nào, ta đều sẽ không để cho ngươi ở chung với nữ nhân kia, tuyệt đối sẽ không" Phó Uyên cuối cùng ép không xuống hỏa khí, vỗ bàn đứng lên

"Ngươi chia cắt không được chúng ta" Phó Tình đứng lên, quay người rời khỏi thư phòng, rời khỏi đại trạch Phó gia. Cô muốn về nhà, trở về căn nhà chỉ có thể mang hạnh phúc cho cô, mang ấm áp cho cô

Hết chương 31