Chương 36: Rất sợ nàng không hề yêu ta

Chương 36: Rất sợ nàng không hề yêu ta

Phó Tình mỗi lần trở về đều có thể thấy được Phương Ngôn ngây ngốc đứng trước cửa chờ cô, cô rất không quen thuộc về đến nhà, không nhìn thấy cái bóng người quen thuộc kia, không nghe được tiếng nhàn nhạt kia, thế nhưng lại để cô cảm giác rất hạnh phúc. "Mạch, chị trở về rồi"

Vào cửa bật đèn, thấy được giày trước cửa, thấy được laptop trên bàn trà. Em cả laptop đều không có mang đi, là vì để tôi ta thấy được lời nói ghi lại này của em sao?

Em không có mang đi bất kỳ đồ vật liên quan với chị, em sẽ rời khỏi thành phố có chị, chúng ta... Chúng ta không gặp lại nữa

Phó Tình ở trước mặt người có thể rất lạnh nhạt đối mặt tất cả, nhìn xong lời nói ghi lại không nhịn được vẫn là khóc rồi. Tên ngốc em rời khỏi tôi có thể tìm em trở về, thế nhưng tại sao em phải nói chúng ta không gặp nhau nữa, lẽ nào em thì thật sự không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Không mang đi bất kỳ thứ gì liên quan với tôi? Lẽ nào em thật sự muốn quên tôi sao?

Tên ngốc, em đến cùng muốn tôi làm thế nào, em để tôi nên làm sao đi tìm em, nên làm sao đi đối mặt em?

Nhìn phòng khách trống rỗng, Phó Tình đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi, cô sợ hãi, sợ hãi chính mình một mình ở trong phòng khách trống trải này. Cô giống như một đứa trẻ vô trợ, chạy về phòng, cả quần áo cũng không có cởi, trực tiếp chui vào trong chăn. Ngửi lấy mùi vị quen thuộc trên chăn, nhớ đến Phương Ngôn sáng sớm hôm nay còn nằm ở trong lòng cô ngủ, ôm lấy cái chăn không hề có một tiếng động gào khóc, có lẽ là chuyện hiện tại duy nhất có thể làm của cô

Lục Tử về đến nhà, ngồi vào trên ghế salông phòng khách, nàng ấy phải đợi ba của nàng ấy Bác Minh trở về. Rất không dễ dàng đợi được ba nàng ấy dẫn theo mẹ cùng nhau trở về, nàng ấy lập tức đứng lên

"Ba, mẹ, ta có việc muốn nói"

"Rất khó có được nhìn thấy nữ nhi bảo bối của chúng ta đang chờ chúng ta, còn nói có chuyện muốn nói. Được, ngươi nói đi, chuyện gì để ngươi chờ chúng ta chờ tới bây giờ" Lục Bác Minh kéo lấy mẹ của Lục Tử cũng ngồi vào trên ghế salông, loại ánh mắt kiên định lại chăm chú kia trong mắt Lục Tử, là bọn hắn từ trước đến giờ không có thấy qua

"Ta muốn vay các ngươi, ta muốn rời khỏi thành phố này, ta muốn đi nơi khác mở một phòng công tác. Ta không thể cam kết lúc nào ta có thể trả tiền lại, thế nhưng ta bảo đảm ta nhất định sẽ trả cho các ngươi"

"Mở phòng công tác? Cái này không có vấn đề, thế nhưng tại sao nhất định phải đến nơi khác, mà không phải ở bên cạnh chúng ta?" Lục Bác Minh cũng rất nghiêm túc nhìn nàng ấy, đây là lần đầu tiên Lục Tử nói muốn gầy dựng sự nghiệp. Lục gia tuy không phải doanh nghiệp lớn như Phó gia, thế nhưng Lục Tử dầu gì cũng là thiên kim tiểu thư, lúc nào muốn làm việc đến công ty nhà mình tùy tiện đều có thể tìm được chức vị, cần gì phải đi gây dựng sự nghiệp, hơn nữa còn là đi nơi khác

"Ta nghĩ muốn dựa vào nỗ lực của chính mình, ta không muốn dựa vào trong nhà" Lục Tử không dám nói mình là vì Phương Ngôn

"Tiểu Tử, ngươi cũng sắp 30 rồ, ngươi không cảm thấy ngươi bây giờ mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, có phải là có chút quá muộn? Còn không bằng tìm nam nhân kết hôn thực tế hơn, cũng để chúng ta yên tâm chút"

"Ta sẽ không kết hôn, đời này cũng sẽ không, ta... Ta có người thích, các ngươi không cần an bài lung tung cho ta" Sẽ không chứ, lão ba nói như vậy, không phải là đã giúp nàng ấy chọn trúng người nào rồi chứ

"Ngươi có người thích? Cái này chúng ta đều biết, ngươi không phải là thích Phương Ngôn rồi chứ, thế nhưng các ngươi quen nhau cũng 3..5...cũng 8 năm rồi, ngươi một chút tiến triển đều không có, ngươi nói chúng ta có thể không vội sao?" Lục Tử cảm giác mình lập tức bị sét đánh, ba mẹ làm sao biết nàng ấy yêu thích Phương Ngôn, chính mình hình như cũng không có thói quen nói gì mớ gì đâu

"Ngươi... Các ngươi làm sao mà biết được, ta..."

"Ta cái gì ta, ngươi dẫn nàng đến trong nhà của chúng ta lần đó, chúng ta đều nhìn ra rồi. Không chỉ chúng ta biết, là tất cả mọi người trong nhà biết. Khi đó ta còn đang rối rắm có phải là dẫn ngươi đi xem bác sĩ, làm sao đang tốt lành sẽ thích một nữ nhân. Mẹ ngươi khuyên ta, con gái tự có phúc của con gái, hà tất quản nhiều như vậy, các ngươi vui vẻ là được rồi" Lục Bác Minh trừng Lục Tử một chút, chút chuyện lớn như thế, thì sợ đến như vậy, còn muốn đi nơi khác gây dựng sự nghiệp, thì gan nhỏ như thế?

"Không đúng, Phương Ngôn không phải còn đang làm người làm của Phó gia sao? Ngươi cam lòng mặc kệ nàng? Hay là nói... Ngươi có đối tượng mới? Ở nơi khác?" Xem ra không có một tiếng sét, chỉ có càng nhiều tiếng sét, Lục Tử cảm giác mình thật sự sắp bị sét ba nàng thả ra, đánh chết tươi. Chính mình xưa nay không từng nghĩ come out, hiện tại ngược lại tốt rồi, cha mẹ đại nhân của nàng trực tiếp come out giúp nàng

"Phương Ngôn hôm nay rời khỏi Phó gia rồi, thời hạn năm năm đủ rồi, cậu ấy đi vùng khác, cho nên ta muốn đi chăm sóc cậu ấy" Sự tình cũng như vậy rồi, vẫn là ăn ngay nói thật tốt hơn

"Nha.... Là như thế này a"

Mẹ Lục Tử không nhìn nổi nữa, ông chồng này vẫn đúng là thích diễn

"Được rồi, ông xã, đừng làm khó dễ con, Tử, ngươi muốn bao nhiêu? Mẹ cho ngươi"

"Ta... Ta không biết mở phòng công tác cần bao nhiêu, các ngươi xem thử đi, ta nhất định trả" Lục Tử cúi đầu, lại sáng tạo trò cười cho lão ba, không biết chuyện lần này phải bị hắn cười bao lâu

"Ha ha... Ai nha... Cười chết ta rồi, tiểu Tử nhà chúng ta đều sắp 30 rồi, làm sao vẫn đáng yêu như thế. Ai nha... Cười đến ta đau bụng rồi.

Mẹ Lục Tử vỗ Lục Bác Minh một cái, "Tử, trước tiên mẹ cho ngươi năm triệu, không đủ nói với mẹ, mẹ ủng hộ ngươi"

"Cảm tạ mẹ, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì?" Lục Bác Minh cuối cùng nhịn xuống không cười

"Thế nhưng ta không thể bảo đảm ta có thể theo đuổi được cậu ấy, cậu ấy...thích Phó Tình, Phó Tình cũng thích cậu ấy, các nàng lần này là bởi vì hiểu lầm tách ra. Có lẽ lần này ta làm vẫn là uổng công, có lẽ vẫn là giúp người ta làm áo cưới, thế nhưng ta không đi, ta sẽ hối hận cả đời"

"Tiểu Tử, hạnh phúc là phải tự mình tranh thủ tranh thủ, mặc kệ lần này ngươi là thành công hay là thất bại, ba mẹ đều sẽ ủng hộ ngươi. Thành công, ba mẹ sẽ vui mừng thay ngươi, thất bại, muốn khóc thì về nhà, ba mẹ vẫn luôn ở đây"

Có lẽ, có lẽ chỉ có gia đình như vậy, mới có thể nuôi ra Lục Tử vẫn luôn vui vẻ, vẫn luôn có thể cười đến không có tim không có phổi. Cũng chỉ có gia đình như vậy, mới có thể làm cho Lục Tử đều sắp 30, trong nhà vẫn luôn không có cho nàng áp lực, vẫn phóng túng tính tình của nàng, nàng muốn thế nào thì thế đó. Không làm việc trong nhà nuôi, muốn gây dựng sự nghiệp, trong nhà chống đỡ to lớn

Lục Bác Minh là tay trắng dựng nghiệp, hắn không có cổ hủ như Phó gia, không muốn thông qua hôn nhân của con gái, để cho công ty mình nâng cao một bước trên kinh tế. Hắn muốn có được càng nhiều là hạnh phúc của con gái, chỉ cần bọn họ đều vui vẻ hạnh phúc, tiền tài đối với bọn họ mà nói, có lúc cũng không phải quan trọng như vậy

Lục Tử có một gia đình vô cùng viên mãn, đáng tiếc tình yêu của nàng ấy lại... Ai bảo nàng ấy đã yêu Phương Ngôn. Yêu thì đã yêu rồi, còn không dám biểu lộ, kéo dài tiếp, mãi đến tận Phương Ngôn yêu Phó Tình, đã muộn rồi

Phó Tình tỉnh rồi, nhưng mà cô không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị dì Lý kéo dậy

"Tình Tình, bản thân ngươi xem thử, nhìn ngươi trong gương, còn là ngươi sao? Ngươi bây giờ bộ dáng này, ngươi... Ngươi phải làm sao theo đuổi Tiểu Ngôn trở về?"

Phó Tình bị dì Lý dắt vào phòng tắm, cô ngẩng đầu nhìn một chút chính mình trong gương. Mặt tái nhợt, hóa trang đều bị cô khóc trôi rồi, cái kia trong gương còn là người sao? Cái kia đúng là chính mình sao? Cô cúi đầu, thật sự không dám nhìn tiếp

"Thím, tên ngốc muốn quên ta, em ấy...Em ấy nói chúng ta không gặp lại nữa"

"Phó Tình tràn đầy tự tin ngày hôm qua đi đâu rồi? Tiểu Ngôn nói cái gì là làm cái đó? Cơ hội là có thể tự mình sáng tạo, hạnh phúc phải tự mình tranh thủ, nếu như ngươi chán ngán thất vọng như thế, vậy ngươi còn không bằng gả tới Đường gia, để lão đầu nhà ngươi vừa lòng đẹp ý thì được rồi"

"Ta sợ, ta thật sự rất sợ, rất sợ em ấy quên ta đi, rất sợ em ấy không yêu ta nữa" Đây còn là Phó Tình cường thế sao? Còn là Phó Tình nhất định muốn lấy được Phương Ngôn sao? Dì Lý quay đầu, thở dài một tiếng, lau nước mắt một chút

"Tình Tình, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế, nếu như ngươi nói thêm một câu ta yêu ngươi, Tiểu Ngôn nhất định sẽ khăng khăng một mực theo ngươi cả đời. Hôm nay các ngươi náo thành cục diện này, đều là chính ngươi tạo thành. Chuyện đã phát sinh rồi, không phải lúc hối hận, cũng không phải lúc sợ hãi, ngươi bây giờ nên nghĩ làm sao đi cứu vãn, làm sao đi tìm về tình yêu của các ngươi. Mà không phải ở đây sợ hãi, ở đây cúi đầu ủ rũ" Dì Lý thật muốn một bạt tay gõ tỉnh Phó Tình, một đứa bé bình thường thông minh như vậy, hôm nay làm sao đầu óc ngốc như thế, nhu nhược như thế. "Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, Lục Tử đã xuất phát rồi, nó hiện tại đã lên máy may đến bên cạnh Tiểu Ngôn. Nếu như ngươi còn tiếp tục như vậy, đến khi đó Tiểu Ngôn chạy theo người khác, ngươi cũng đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi"

"Thím, ngươi đi ra ngoài trước, để ta yên tĩnh một chút" Phó Tình nhắm mắt lại, cô cần thời gian xây dựng lại niềm tin của chính mình

"Ừm, luật sư ta dẫn đến rồi, chúng ta ở dưới lầu chờ ngươi" Dì Lý vỗ vỗ bờ vai của Phó Tình, giúp cô đóng cửa phòng tắm, đi ra ngoài

"Tên ngốc, chờ ta được không? Cho ta một chút thời gian nữa" Phó Tình đem hóa trang bị khói trôi đi của chính mình, rửa sạch mặt của mình. "Phó Tình, tin tưởng chính mình, tin tưởng tên ngốc không có nhanh như vậy quên ngươi, không nhanh như vậy... Yêu người khác, tin tưởng nàng sẽ cho ngươi thời gian"

Phó Tình nhìn mặt của mình, ngày hôm qua bị đánh hai bạt tay, nhưng mà cũng còn tốt, không thấy được. Xem ra hai người kia cũng không dám thật sự dùng sức đánh chính mình, nếu không hôm nay cô phải dán hai miếng thuốc cao tiêu sưng rồi. Tên ngốc, ngày hôm qua vì ngươi, ta bị đánh hai bạt tay, làm phiền ngươi niệm tình hai bạt tay này, cho ta thêm chút thời gian

Phó Tình đánh lên tinh thần rời khỏi phòng, cô đi vào thư phòng, cô muốn đi lấy con dấu của chính mình. Cô muốn đem cổ phần Phó thị dưới tên cô chuyển nhượng cho thím, cần phải dùng con dấu riêng của mình. Khi cô đi tới bàn làm việc, hình như... Hình như có chút không đúng. Cô nhìn thấy tờ giấy trên bàn, cũng thấy được khung ảnh trống không của chính mình. Cô nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ, tên ngốc, ha ha, tên ngốc ngươi thì ngoan ngoãn chờ ngày ta đi đón ngươi trở về

Dì Lý thấy được Phó Tình tự tin đi xuống lầu, trong lòng tuy thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chuyển biến này cũng quá nhanh rồi đó, để nàng cảm thấy Phó Tình chán ngán thất vọng vừa rồi kia, vốn là ảo giác

"Tình Tình, ngươi chuyển biến vẫn đúng là rất nhanh, nhanh đến thím cho rằng vừa rồi ta là không phải xuất hiện ảo giác"

"Thím, em ấy mang đi bức ảnh của ta, chỉ cần em ấy không quên ta, ta thì có tự tin một lần nữa đi tranh thủ" Phó Tình đáng thương, cô làm việc khi nào cần xây dựng ở dưới tình huống người khác tán đồng. Kỳ thực cô vẫn là không tự tin, trên tình yêu, cô vẫn là không tự tin như vậy. Thế nhưng dì Lý không đành lòng đi vạch trần cô, cô thật vất vả khôi phục như cũ, không thể đả kích cô nữa

Hết chương 36