Chương 38: Thành phố không có em.

Chương 38:Thành phố không có em.

Phó Tình đi xuống máy bay, thành phố mới chính là một bắt đầu mới. Vì Phương Ngôn, cô có thể quên đi tất cả, cô có thể vì Phương Ngôn bắt đầu lại từ đầu sự nghiệp của chính mình

Khi cô rời khỏi Phó thị, cô không còn là Phó Tình cường thế băng sơn kia, cô chỉ là một nữ nhân chuẩn bị theo đuổi hạnh phúc của mình, vì gặp lại đi nỗ lực sáng tạo tất cả cơ hội.

Khi ở biệt thự thu dọn hành lý, quần áo xinh đẹp gì, quần áo hàng hiệu gì của cô đều không có mang theo, cô chỉ mang theo laptop Phương Ngôn lưu lại, còn có quần áo Phương Ngôn từng mặc.

Dì Lý ở phi trường chờ cô, nhìn cô xách theo hành lý đơn giản như vậy đến, tuy không biết tại sao, thế nhưng nàng sẽ không đi hỏi, Phó Tình làm bất kỳ chuyện gì để người ta nhìn không hiểu, luôn là có ý nghĩ của bản thân cô.

"Tình Tình, tấm thẻ này con lưu lại, ta biết có lẽ con sẽ không dùng đến, đây là tiền của bản thân thím, lo lắng của thím hi vọng con có thể hiểu được, đặt ở bên người được không? Tất cả bên kia ta cơ bản cũng đã giúp con chuẩn bị xong rồi, người của ta cũng qua đó hơn nửa rồi. Nếu như con cả những thứ này đều từ chối, thím chỉ có thể tự mình qua đó, ta nghĩ con sẽ không hi vọng ta làm như vậy." Động tác của dì lý thực sự là nhanh mà, mới công phu một ngày, nàng thật sự giúp Phó Tình đem bất cứ cái gì nàng có thể nghĩ đến, toàn bộ đều sắp xếp xong.

"Thím, cám ơn." Phó Tình tiếp nhận thẻ tín dụng thím đưa tới, bỏ vào bên trong túi laptop.

"Đứa trẻ ngốc, thím, chính là của người. Nhiều năm như vậy, thím luôn coi ngươi như con mình, không cần khách khí với thím như vậy. Chuyện duy nhất thím không có giúp con, chính là để con đổi họ Mạc, chuyện này thím không thể giúp con làm... Bởi vì... Đây không phải mẹ con muốn nhìn thấy, con cũng không muốn mẹ con thương tâm, đúng không?"

"Biết rồi, thím, danh nghĩa của công ty kia? Ta không muốn để cho tên ngốc sau khi biết, lại bị doạ chạy." Họ gì có khi cũng không phải quan trọng như vậy, cô khăng khăng muốn đổi họ Mạc, chỉ là muốn để Phương Ngôn biết, cô đã không phải là thuộc về Phó gia, cô có thể là thuộc về bản thân họ.

"Ha ha, Mạc Vong Tình, hài lòng chưa? Điểm này thím vẫn là hiểu, yên tâm đi." Phó Tình rất ngại, làm sao cái tên này bị thím đọc ra, cảm giác kì kì thế nào.

"Thím, ta đi đây, chờ ta trở lại, ta nhất định sẽ mang theo tên ngốc cùng trở về."

"Ừm, thím chờ tin tức tốt của con." Tên ngốc, hai người đều ngốc, Tình Tình ngươi ở trên tình cảm, một chút cũng không thông minh, còn ngốc hơn Phương Ngôn.

Phó Tình ra sân bay, tiểu Vũ giúp cô mở cửa xe ra, sau đó mới ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đây là xe dì Lý sắp xếp giúp họ. Hôm nay Vương Mân không cùng đến, hắn muốn ngày mai mới có thể đến, bởi vì mẫu thân đại nhân của hắn không nỡ để hắn rời khỏi.

Tài xế dì Lý sắp xếp dẫn họ đi tới một tiểu khu, "Đại tiểu thư, đây là tiểu khu bây giờ Phương tiểu thư đang ở, tòa này nhiều tầng lầu, nàng cùng Lục tiểu thư ở lầu ba, ngày hôm qua mới vừa vào ở."

Phó Tình muốn xuống xe, cô rất muốn thấy được Phương Ngôn, thế nhưng cô sợ Phương Ngôn biết cô đến rồi, nàng lại sẽ chạy trốn.

"Ngươi đưa ta về nơi ở trước, sau đó dẫn tiểu Vũ đi khắp nơi, hắn cần quen biết đường. Nha, đúng rồi, một chút ngươi phái người qua tìm ta, ta có chút chuyện cần giúp đỡ."

"Vâng, đại tiểu thư. Đại tiểu thư không cần khách khí như thế, chuyện của cô chính là chuyện của chúng ta, có chuyện gì cô trực tiếp dặn dò thì được rồi."

Tiểu Vũ rất tận trung cương vị công tác đem Phó Tình đưa đến nơi ở mới của cô, Phó Tình không có chọn nơi ở cao cấp như vậy, tuy cái tiểu khu này so sánh nơi ở của Phương Ngôn cao hơn rất nhiều, thế nhưng cô ở... Là loại nhà nhỏ. Một mình cô không dám ở căn phòng lớn, cô quen với Phương Ngôn làm bạn, cô quen sinh hoạt hai người, cô bắt đầu sợ hãi cô độc. Kỳ thực nhà Lục Tử vốn dĩ chọn cũng ở bên trong tiểu khu bây giờ của Phó Tình, thế nhưng nàng ấy sợ nếu ở nơi này, Phương Ngôn sẽ không chịu vào ở, cho nên nàng ấy lựa chọn tiểu khu khá là cổ xưa.

Phó Tình bỏ ra nửa ngày thời gian chọn lựa một công ty, dì Lý giúp cô đi thu mua, bây giờ thủ tục còn đang làm. Thế nhưng Phó Tình không có nhiều kiên nhẫn như vậy đợi không, bây giờ cô liền muốn bắt đầu kế hoạch của cô.

"Đại tiểu thư, tôi là tiểu Trần, cô chắc từng gặp tôi. Ta đã ở trước cữa, cô có thể mở cửa." Tiểu Trần chính là tên côn đồ cắc ké cả ngày báo cáo công việc với dì Lý, Phó Tình vừa mở cửa thì thấy được hắn, xác thực xem như là biết.

"Nha.... Là ngươi a, vào đi." Phó Tình quay người tự mình về phòng khách nhỏ, tiểu Trần đi vào đóng cửa lại, sau đó cởi giày đi.

"Đại tiểu thư, cô có dặn dò gì?"

"Ta muốn đài phát thanh mới nhất của chỗ này, mỗi ngày tám giờ tối giúp ta phát một ca khúc đọc một phần lưu ngôn (lời dặn dò), ngươi có thể giúp ta làm được không?" Tên ngốc, cho dù tôi không thể thấy em, thế nhưng tôi cũng phải cho em biết, tôi đang nhớ em, tôi thật sự yêu em.

"Đại tiểu thư, là hôm nay bắt đầu, hay là?" Tiểu Trần cả nghĩ cũng không nghĩ, chuyện này đối với hắn mà nói, thật không có dộ khó.

"Hôm nay là có thể không? Nếu như hôm nay có thể, đương nhiên ta hi vọng hôm nay thì bắt đầu."

"Vậy ngươi đem lưu ngôn cho ta, ta lập tức đi sắp xếp, ta tận lực để đài phát thanh hôm nay liền bắt đầu phát đi."

"Tên ngốc, tôi cùng rời khỏi với em rồi. Tôi mang theo quần áo em từng mặc, đi tới một thành phố xa lạ, lại bắt đầu lại từ đầu tất cả của tôi. Mặc quần áo em từng mặc, cảm giác em ngay ở bên cạnh tôi. - - - Phó Mạch"

Tiểu Trần tiếp nhận trang giấy viết tay của Phó Tình, chữ của Phó Tình không có qua loa chút nào, có thể là liên quan ở nước ngoài quanh năm, chữ của cô kỳ thực rất đúng quy đúng củ, thế nhưng cho người cảm giác như ngang ngược cường thế, giống y chang với cô.

"Tờ giấy của ta không cho phép copy, đài phát thanh phải lưu lại bản thảo, để cho bọn họ tự mình đánh ra, mỗi một tờ đều phải trả ta. " Ngoại trừ cô, không có ai có tư cách có lưu ngôn mình tận tay viết cho em ấy, cho dù là copy cũng không thể

"Vâng, đại tiểu thư. Vậy phát bài hát gì?"

"Thành phố không có em." Thành phố không có em, một giây tôi cũng ở không được nữa, em thì sao? Nghe được mấy cái này, em có thể hiểu rõ tâm ý của tôi không?

"Lưu Thiên Vương?" Tiểu Trần nhìn ra bài hát cũng thường thường nghe, cũng phải, mỗi ngày hắn đều xoay chuyển phía sau Phó Tình, khi hắn chờ đợi, ngoại trừ nghe một chút bài hát, còn có thể làm cái gì?

"Phương Ngôn khi 8 giờ, sẽ ở nơi đó chắc ngươi rất rõ ràng, nếu như hôm nay là có thể phát ra, ta nghĩ ngươi sẽ có cách, để nàng nghe được, đúng không?"

"Tôi hiểu rồi, đại tiểu thư còn có dặn dò khác không?" Trong lòng của Tiểu Trần đã bắt đầu lên kế hoạch, làm sao đi thực hiện yêu cầu của Phó Tình.

"Không có, nếu như hôm nay có thể phát ra, ngươi điện thoại cho ta."

Phương Ngôn ngồi ở trên ghế salông, trong tay cô cầm cuốn sách Phó Tình lấy ra từ thư phòng, nhìn lên hình như là cô đang đọc sách, kỳ thực cô nhìn chỉ là bức ảnh của Phó Tình kẹp phía bên trong

Lục Tử ở trong phòng của bản thân nàng, chuẩn bị làm việc của phòng kế hoạch.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói ầm ĩ, quấy rối đến sự nhớ nhung Phương Ngôn đối với Phó Tình. Nàng đi tới ban công, phát hiện dưới lầu có một đôi tình nhân ở nơi đó trò chuyện. Nàng không có lập tức trở về phòng, đứa trẻ còn trẻ như vậy, chính là thời kì không buồn không lo, để Phương Ngôn nghĩ đến lúc mình đi học. Con trai kia đang mở máy tính bảng, nhìn cô gái đối diện hắn nói, "Hôm nay sinh nhật của em, anh cố ý giúp em chọn bài hát, xem thử có phát hay không."

Phương Ngôn cười nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi kia, nhỏ như vậy thì bắt đầu yêu đương, các ngươi hiểu cái gì là yêu không? Thế nhưng khi sinh nhật của đối phương, đứa bé trai này sẽ nghĩ tới giúp cô bé này đến đài phát thanh chọn một bài hát, phần tâm ý này để Phương Ngôn cảm thấy rất hiếm thấy.

"Hôm nay chúng ta nhận được một phần yêu cầu tương đối đặc biệt, người nghe này hi vọng chúng ta mỗi ngày khi 8 giờ tối, có thể đúng giờ giúp nàng phát một bài hát, giúp nàng đọc ra một phần lưu ngôn. Bây giờ tôi giúp nàng đọc ra phần lưu ngôn này trước, sau đó chúng ta nghe lại ca khúc nàng yêu cầu."

Tên ngốc, tôi cùng rời khỏi với em rồi. Tôi mang theo quần áo em từng mặc, đi tới một thành phố xa lạ, lại bắt đầu lại từ đầu tất cả của tôi. Mặc quần áo em từng mặc, cảm giác em ngay ở bên cạnh tôi. - - - Phó Mạch

Tên ngốc cái tên này, đại diện cho cái gì? Phó Mạch cái tên này, đại diện cho cái gì? Còn có ai có thể rõ ràng hơn đối phương hàm nghĩa xưng hô của hai người này?

"Bây giờ thính giả chúng ta nghe ca khúc vị Phó Mạch này yêu cầu, 'thành phố không có em' của Lưu Thiên Vương"

Thành phố không có em đâu đâu cũng có cô độc

Tôi giống như một đứa trẻ cần ôm ấp

Tôi và nổi buồn của tôi ngủ chung với nhau

Ngày không có em tôi không có hạnh phúc

"Mạch, chị muốn nói cho em biết, chị không muốn ở thành phố không có em, đúng không?"

Lục Tử nhìn trên ban công, Phương Ngôn bởi vì thút thít mà thân thể run rẩy, Phó Tình, ngươi thật sự vứt bỏ tất cả, đuổi tới rồi sao? Nếu đã đến rồi, tại sao không có xông đến cửa dẫn Phương Ngôn đi, mà là dùng phương thức này nói cho nàng biết, ngươi đến rồi.

Ngày hôm sau, cặp tiểu tình nhân kia lại đến, cũng mang đến lưu ngôn mới của Phó Tình.

"Tên ngốc, cuộc sống không có em, mỗi một ngày đối với tôi mà nói đều là một loại thống khổ. Nhớ em là ngọt ngào, nhưng cũng là một loại dày vò. - - - Phó Mạch"

Ngày thứ ba...

"Tên ngốc, tôi dùng phương thức của bản thân tôi một lần nữa theo đuổi em, hi vọng em có thể cảm nhận được, hi vọng em có thể tiếp nhận - - - Phó Mạch"

Ngày thứ tư...

"Tên ngốc, rất muốn gặp em, rất muốn có thể ở ngay trước mặt em, đích thân kêu một tiếng, tên ngốc. - - - Phó Mạch."

Mỗi một ngày, Phương Ngôn đều có thể nhận được lưu ngôn của Phó Tình cho nàng, loại thâm tình kia Phương Ngôn có thể cảm nhận được. Có lúc nàng sẽ nghĩ, nếu có một ngày Phó Tình gõ cửa nhà nàng, nàng nên làm gì. Nàng từng nghĩ rời khỏi, từng nghĩ lần nữa đổi một thành phố, nhưng mà... Rời khỏi, chính mình thật sự nỡ sao? Một lần nữa đổi một thành phố, Phó Tình thì thật sự sẽ không đuổi tới nữa sao?

Nghe được lưu nguôn lâu như vậy, tại sao ngươi vẫn là không muốn nói một tiếng "Tôi yêu em." ? Phương Ngôn vẫn là không hiểu Phó Tình, nàng không hiểu hàm súc ở trên tình cảm của Phó Tình, nàng không hiểu câu "Tôi yêu em" kia của Phó Tình, chỉ có thể khi đối mặt nàng, đích thân nói cho nàng biết.

Phó Tình sợ Phương Ngôn còn đang tức giận, không muốn gặp chính mình, chỉ có thể một ngày lại một ngày đem nhớ nhung của mình thông qua đài phát thanh đưa đến bên tai của Phương Ngôn

Các nàng cứ như vậy luôn kéo dài lẫn nhau... Đồng nhất thành phố họ sống, lẽ nào thì thật sự không thể gặp lại nữa sao?

Hết chương 38

Edit: bắt đầu từ chương sau tui sẽ chuyển bộ này qua web và đăng bên đó nga