Chương 11: Anh có phải chỉ muốn ngủ với tôi đúng không

Nhậm Noãn khóc mệt, muốn ngồi về ghế phụ của mình. Cô gái nhổm người dậy, muốn trèo xuống khỏi người Tạ Dực. Tay Tạ Dực vẫn còn để trên lưng cô, nhẹ vỗ về. Thấy cô muốn rời khỏi, liền dùng sức một chút, một tay vẫn vỗ nhẹ lưng cô, một tay ấn đầu cô về ngực mình.

“Em đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lát… một lát thôi”

Một lát này của Tạ Dực kéo dài đến hai tiếng sau, Nhậm Noãn không còn kiên nhẫn, giãy dụa muốn đứng lên.

“Tôi mỏi, nằm thế này mỏi quá”

Lúc này Tạ Dực mới buông lỏng tay, nhưng vẫn không chịu thả người. Nhậm Noãn vừa thơm lại vừa mềm, nằm trên người anh thoải mái muốn chết, anh còn lâu mới muốn thả cô về!

“Chỗ nào mỏi, tôi xoa cho em”

“Anh…”

“Anh gạt người, rõ ràng anh nói sẽ thả tôi xuống”

“Tôi có nói sao, tôi không nhớ”

Nhậm Noãn giận đến muốn đánh người, cái người này sao mà vô lí thế. Ôm cô, hôn cô, còn có ý đồ xấu xa với cô, ngày trước mắt cô chắc chắn có vấn đề mới nhìn trúng anh ta.

Nhậm Noãn vốn dĩ miệng lưỡi không nhanh nhẹn, cũng không biết làm sao mắng người. Lúc giận lên cũng chỉ biết mặc kệ người ta, nào có gặp qua lưu manh như Tạ Dực chứ. Đang lúc quẫn bách, không biết làm sao để Tạ Dực thả cô ra, điện thoại trong ba lô của Nhậm Noãn vang lên.

“Tôi muốn nghe điện thoại, anh thả tôi ra”

Tạ Dực trực tiếp vươn tay về sau, lôi ba lô của Nhậm Noãn lên, lấy điện thoại của cô đưa cho cô. Ý tứ là muốn cô ngồi trên đùi anh nghe điện thoại, Nhậm Noãn hết cách, không gian trong xe chật chội. Cô không thể trực tiếp đứng thẳng dậy được.

“Nhậm Noãn, cậu đang ở đâu, bên tớ có chút vấn đề, thầy cô cho bọn tớ dựng trại dưới chân núi rồi”

“Tớ…tớ đang ở trên đường đi”

Nhậm Noãn vì nghe điện thoại, đầu nghiêng qua một bên. Cần cổ thon dài vì vậy mà lộ ra một mảng trắng nõn, đèn trong xe ánh vàng phủ lên, bóng loáng mê người.

Tạ Dực vừa mới “gặm” qua cô, làm sao chịu được.

Nhậm Noãn đang chăm chú nghe Tiết Y Y nói chuyện, đầu nhỏ nghiêng qua một bên, không phát hiện Tạ Dực lại cúi người đến gần cô.

Tạ Dực và Nhậm Noãn vốn dĩ đã rất gần nhau, Tạ Dực chỉ cần nghiêng về phía trước liền hôn được đến Nhậm Noãn. Anh thuận theo ham muốn, hôn lên gáy Nhậm Noãn, còn vươn lưỡi ra liếʍ một cái.

Nhậm Noãn bị anh doạ giật mình, tay theo phản xạ muốn che lại nơi bị anh hôn qua, kết quả một tay nhỏ của không không làm gì được, bị anh nắm lấy, giữ chặt.

Tiết Y Y bên kia vẫn đang phàn nàn về chuyện bị dừng xe giữa đường, than thở không biết sáng mai có kịp lên núi ngắm mặt trời mọc hay không. Nhậm Noãn một bên nghe cô nàng nói, một bên cố gắng mím môi không kêu ra tiếng.

Tạ Dực biết cô không dám kêu lên, cũng không dám tuỳ tiện cúp điện thoại, anh càng quá đáng hơn. Môi lưỡi thuận theo cổ cô hôn xuống dưới, mυ"ŧ vào xương quai xanh, cả đầu vùi vào một bên gáy của cô hôn lấy. Một tay giữ chặt tay Nhậm Noãn bên người, một tay dọc theo bên hông cô sờ nắn. Trong mũi là hương hoa đào nhàn nhạt trên người Nhậm Noãn, dưới tay là cái eo mềm mại nũng nịu, Tạ Dực thoáng nhìn cô. Nhậm Noãn thỉnh thoảng đáp lại Tiết Y Y, môi mím chặt, dáng vẻ mặc người chà đạp.

Cái tay to lớn của Tạ Dực càng sờ càng có xu hướng đi lên, anh hôn cũng ngày càng mạnh bạo, cả người đè Nhậm Noãn trên vô lăng. Nhậm Noãn cuối cùng không chịu được, thấy anh muốn hôn xuống ngực cô, rốt cuộc nhịn không được nữa. Cô nói vài câu với Tiết Y Y, sau đó cúp điện thoại, dùng tay còn lại đẩy vào vai Tạ Dực, muốn đẩy anh khỏi người mình.

Tạ Dực quả thật nhịn không được, anh vốn dĩ chỉ muốn đùa cô một chút. Kết quả hôn rồi hôn, hôn ra một thân hoả khí bừng bừng, chỉ hận không thể nuốt luôn Nhậm Noãn vào bụng.

Nhậm Noãn không đẩy được anh, chỉ làm cho áo quần càng xốc xếch hơn. Tạ Dực vùi đầu vào trước ngực cô, hôn lên bầu ngực hơi lộ ra ngoài, trong mũi ngập hương thơm thiếu nữ, mềm mại lại ấp áp. Tay anh rốt cuộc không còn thành thật sờ nắn eo Nhậm Noãn, trực tiếp đặt lên ngực cô vần vò. Môi ở trên ngực cô mυ"ŧ ra vài dấu ấn đỏ tươi, trong xe vang lên vài tiếng “chậc chậc” rất nhỏ.

Nhậm Noãn bị anh bóp đau, lại bị anh hôn lên chỗ nhạy cảm. Cô gái giãy dụa kịch liệt, lại không biết mình đang ngồi trên người anh, cô giãy như vậy, chỉ làm Tạ Dực càng kích động.

“Bỏ ra, bỏ ra, Tạ Dực anh bỏ tôi ra, anh biếи ŧɦái… khốn kiếp”

Nhậm Noãn ra sức đánh lên vai anh, tay dùng sức đánh, dưới mông vô tình cọ tới cọ lui trên đùi Tạ Dực, cọ đến Tạ Dực mất kiên nhẫn. Bên tai là tiếng mắng chửi của Nhậm Noãn, Tạ Dực bị cô đánh không đau, nhưng anh khó chịu, cả người nóng bức khó nhịn. Nắm hai tay cô vặn ra dau người, đè cô lên vô lăng hôn xuống.

Nụ hôn này còn thô bạo hơn lúc nãy, Tạ Dực gần như là gặm nuốt môi Nhậm Noãn, vươn cái lưỡi thô dày vói vào miệng cô, bắt lấy cái lưỡi ngọt ngào của Nhậm Noãn mà nhấm nuốt. Gần như khắp môi răng Nhậm Noãn đều bị anh liếʍ qua, môi bị anh cắn, nước bọt bị anh nuốt vào, hôn đến thiếu dưỡng khí. Tay Nhậm Noãn dần dần không còn sức lực, buông thõng bên người, Tạ Dực không còn giữ tay cô, anh bận nhào nặn khối mềm mại trước người Nhậm Noãn.

Say mê nhấm nuốt miệng cô, hôn đến phát ra tiếng, cái tay hư hỏng luồn hẳn vào lớp áo chạm vào nhũ hoa Nhậm Noãn, một tay không bao hết ngực cô. Anh hết sờ lại nắn, đến khi Nhậm Noãn gần như bị anh hôn đến mơ màng, anh mới dời nụ hôn qua vành tai, trượt xuống gáy, bờ vai nõn nà, rồi vùi mặt vào ngực Nhậm Noãn.

Nhậm Noãn nước mắt ướt cả mặt, như búp bê bị anh đặt trên vô lăng chơi đùa. Cả người nhỏ nhắn quần áo lộn xộn, váy dài bị vén đến bắp đùi, lộ ra cái chân dài trắng nõn tinh tế. Tạ Dực nắm một tay cô, đặt vào đũng quần anh, tay Nhậm Noãn bị đặt lên cái thứ đã cương kia, qua lớp vải cũng có thể cảm nhận nó thô đến đáng sợ.

“Đừng… tôi không muốn”

“Không làm em, em giúp tôi sờ sờ nó”

Tạ Dực gục đầu vào vai cô. Ngửi mùi hương của Nhậm Noãn, cố gắng bình tĩnh lại.

“Nhậm Noãn, tôi muốn em, muốn đến điên rồi”

“Muốn đến nỗi đêm về cũng mơ thấy em, tự học cũng nghĩ đến em”

“Nhậm Noãn, lời tôi nói ở phòng dụng cụ, em có thể cân nhắc một chút không”

“Tôi không biết anh đang nói gì”

Nhậm Noãn muốn giả ngu, tay cố gắng dời đi khỏi nơi xấu hổ kia. Nhưng Tạ Dực không cho cô toại nguyện, tay anh đè lại bàn tay bé nhỏ của Nhậm Noãn, giữ chặt trên đũng quần, lại cọ một chút.

Chỉ cọ như vậy, Tạ Dực vô thức rên lên một tiếng

“Nhậm Noãn, tôi thích em”

“Tôi đối với em có tình cảm, cũng có du͙© vọиɠ, Nhậm Noãn em cảm nhận được không, hưm?”

Tạ Dực ở bên tai cô nói lời bậy bạ, thân dưới cọ vào tay cô.

Nhậm Noãn xấu hổ muốn chết, cô thầm nghĩ có phải Tạ Dực đến thời kì động dục rồi không, nên mới làm ra mấy chuyện điên cuồng này.

“Anh có phải chỉ muốn ngủ với tôi đúng không”

Tạ Dực nhìn cô, mày hơi nhíu, nhưng lại nhanh chóng giãn ra. Anh hôn lên vành tai phấn hồng của Nhậm Noãn

“Tôi muốn ngủ với em, càng muốn có được em, cả đời”

“Nhậm Noãn, em có hiểu lòng tôi không?”

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Tôi thật sự bận quá, nhưng sẽ cố gắng ra chương thật nhanh thật nhanh. Nhất thời hơi bí, làm sao để Nhậm Noãn thích lại Tạ Dực bây giờ, bây giờ anh như lưu manh á.