Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Của Anh

Chương 5: Eo thon nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày nay mẹ Nhậm thực sự rất bận. Ngày ngày chạy tới chạy lui, khi thì nấu nướng, khi thì bận rộn kiểm tra quần áo của con gái cùng chồng bà.

Nhậm Noãn gần đây chuẩn bị tham gia một bữa tiệc cùng ba cô. Tuần trước, ba Nhậm hỏi Nhậm Noãn có muốn đi cùng ông đến buổi tiệc mà công ty ông tham gia làm truyền thông hay không, chủ yếu là gần đây thấy Nhậm Noãn chỉ ở trong nhà làm bài tập, muốn đưa con gái ra ngoài chơi.

Nhậm Noãn nghĩ nghĩ, cô muốn học kế toán, sau này đến công ty ba phụ giúp, cùng ông tham gia tiệc thế này làm quen môi trường cũng tốt, thế là đồng ý.

Mẹ Nhậm thấy con gái chịu đi cùng chồng, mấy hôm nay vẫn luôn tất bật chuẩn bị váy áo cùng giày dép cho con gái cưng, còn chu đáo tìm một nơi trang điểm và làm tóc đáng tin cậy, muốn làm con gái bà càng thêm xinh đẹp.

Đến ngày dự tiệc, mẹ Nhậm đến đón Nhậm Noãn tan học sớm, đưa con gái về nhà tắm trước, sau đó lại đưa cô đến nơi trang điểm làm tóc. Chuẩn bị xong tất cả mới đưa cô quay về nhà, để ba con hai người đi đến nơi tổ chức tiệc tối.

Nhậm Noãn và ba đến nơi cũng vừa lúc tiệc bắt đầu, vừa vặn. Ba Nhậm đưa con gái đi một vòng chào hỏi, sau đó bận việc nên dặn dò con gái tìm một chỗ ngồi trước, còn mình thì khoan thai đi bồi vài vị khách hàng, kiếm thêm tiền mua váy đẹp cho con gái.

Con gái ông vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn, càng nhìn càng thích, ba Nhậm dặn dò một hồi mới rời đi.

Nhậm Noãn đối với những nơi đông người thế này vừa quen thuộc lại xa lạ. Khi trước cô cũng tham gia một vài bữa tiệc thế này, nhưng phần lớn thời gian là đi theo sau Tạ Dực, đánh dấu chủ quyền, muốn cả thế giới biết Tạ Dực là của cô. Nghĩ lại thì có chút buồn cười.

Nhậm Noãn hơi đói bụng, từ lúc được mẹ Nhậm đưa đi trang điểm, cô chỉ ăn một ít trái cây ở nhà. Quầy đồ ăn có bày một ít bánh điểm tâm, Nhậm Noãn lấy một cái đĩa nhỏ, chăm chú chọn bánh ngọt.

Gò má thiếu nữ trắng noãn, được ánh nến trên bàn ăn chiếu rọi, trở nên bóng loáng mềm mại, vô cùng xinh đẹp. Mẹ Nhậm chọn cho cô một chiếc váy nhung màu xanh ngọc, ôm trọn lấy dáng người yểu điệu, tóc búi cao lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, cổ áo khoét vuông tôn lên xương quai xanh hãm sâu. Nhậm Noãn mải mê chọn bánh ngọt, hồn nhiên không biết bản thân gây chú ý đến mức nào.

Bữa tiệc vốn dĩ chỉ có người trưởng thành, từ đâu xuất hiện một cô bé xinh đẹp đến loá mắt, đương nhiên thu hút sự chú ý.

Tạ Dực cách một hàng bàn tiệc nhìn chằm chằm Nhậm Noãn, cô gái kia vẫn không hề hay biết có ánh mắt dõi theo mình từ khi vừa bước vào đến bây giờ.

Nhậm Noãn chọn xong bánh, tuỳ tiện cầm một ly mà cô cho là “nước trái cây” về chỗ ngồi. Cô nhóc vừa ăn bánh ngọt, lại tò mò nhìn nhìn dòng người tới lui trước mắt. Đôi mắt to tròn lúng liếng, vừa điềm đạm lại có chút ngây thơ.

Tạ Dực nhìn theo Nhậm Noãn, vừa trò chuyện với người trước mặt, vừa theo dõi cô. Cho đến khi nhìn thấy có người đến gần, ngồi xuống bên cạnh Nhậm Noãn, mới không nhịn được mà lễ phép tạm biệt vị khách trước mặt. Mày kiếm nhíu chặt, bước đi có hơi gấp rút mà tiến về phía Nhậm Noãn.

“Có thể thêm wechat của em không”

“Em…”

“Cô ấy không đem theo điện thoại”

Nhậm Noãn còn chưa kịp trả lời, giọng nói vừa âm trầm vừa chứa chút tức giận của Tạ Dực từ bên cạnh truyền đến.

Chàng trai vừa ngồi xuống nhìn nhìn Tạ Dực không biết từ đâu xuất hiện, lại nghe Tạ Dực đen mặt nói cô gái không mang điện thoại, bộ dạng như bắt gian. Âm thầm chột dạ, bèn đứng lên đi mất.

Nhậm Noãn tay còn đang cầm thìa ăn bánh ngọt, đôi mắt long lanh, ngạc nhiên nhìn Tạ Dực xuất hiện. Còn chưa kịp nghĩ tại sao Tạ Dực lại ở đây, cũng chưa nhận ra câu nói kia của anh là ý gì, đã thấy Tạ Dực thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Một bộ âm trầm, vẻ mặt anh như muốn nói “Đừng ai đến làm phiền tôi”.

Nhậm Noãn không biết nói gì, cũng không muốn nói gì, chỉ im lặng ăn bánh của cô. Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại trong túi xách kêu lên một tiếng rất nhỏ, Nhậm Noãn lấy ra xem. Ba cô nói cô nếu thấy chán có thể gọi xe về trước, ông bận chút việc tạm thời không thể đến bồi cô được.

Nhậm Noãn trả lời ông, cất điện thoại vào túi xách, uống nốt ly “nước trái cây” của cô. Định bụng ra ngoài gọi xe về nhà trước, cô không muốn ngồi lại đây, bên cạnh Tạ Dực không biết đang nghĩ gì này.

Ngồi lâu làm chân có chút tê, lúc đứng dậy Nhậm Noãn có chút loạng choạng. Ngay khi sắp ngã ngồi lại ghế, eo nhỏ của cô bị người ta nắm lấy, siết chặt về phía sau!

Tạ Dực ngồi im nãy giờ như hộ hoa sứ giả, ngay khi cô đứng dậy muốn rời đi, anh cũng đứng lên theo, kịp thời kịp lúc đỡ được Nhậm Noãn, còn “vừa khéo” ôm cô vào lòng.

“Thế nào, ngồi cạnh tôi khó chịu như vậy, gấp gáp muốn chạy?”

Giọng nói chàng trai trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới, sau lưng là nhiệt độ nóng kinh người. Cơ thể cao lớn hoàn toàn ôm trọn Nhậm Noãn.

Nhậm Noãn xấu hổ, ở nơi đông người như vậy bị Tạ Dực ôm, bị người khác nhìn thấy không biết sẽ đồn đại thành cái dạng gì. Tay nhỏ đỡ lấy hai cánh tay của Tạ Dực, muốn đứng thẳng rời đi vòng ôm. Hai cánh tay Tạ Dực cứng như sắt, không những không buông ra, mà còn xoay người Nhậm Noãn lại, một tay giữ chặt eo cô, một tay nắm lấy hai cánh tay lộn xộn của Nhậm Noãn, giữ chặt.

“Em chạy đi đâu, tôi cũng không ăn thịt người”

“Anh buông tôi ra trước”

“Buông ra em liền chạy”

Nhậm Noãn thật sự không biết phải làm sao, cô không hiểu vì sao Tạ Dực luôn luôn không đếm xỉa đến cô hôm nay lại phát điên cái gì.

Nhậm Noãn bị ôm đau khó chịu vặn vẹo, hai mắt rưng rưng nhìn Tạ Dực

“Anh bỏ tôi ra, tôi muốn về nhà”

Tạ Dực không nói lí ôm chặt cô gái trong ngực không buông, Nhậm Noãn cả người mềm mại lại thơm ngát bị anh giữ trong lòng, không đi đâu được, cái eo dưới tay vừa nhỏ vừa mềm, tưởng như anh chỉ cần mạnh tay một chút cũng có thể đem cô siết chết. Tay bị anh nắm, người bị anh ôm, Nhậm Noãn đâu cũng không thể đi.

Nhìn Nhậm Noãn không thể phản kháng dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, hai má vì tức giận mà hồng hồng, môi đỏ hơi bĩu, Tạ Dực không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy. Anh buông eo Nhậm Noãn ra, vẫn giữ tay cô

“Về nhà? Được, tôi đưa em về, ngồi xe của tôi”

Nhậm Noãn không nói được câu từ chối, đã bị Tạ Dực nắm tay kéo đi, vượt qua dòng người trong bữa tiệc, đi về hướng bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »