Chương 6: Trước kia là tôi sai, tôi không nên làm phiền cậu

Nhậm Noãn bị kéo đi, đến bãi đỗ xe, Tạ Dực thật sự muốn đem cô nhét vào xe anh. Nhậm Noãn cũng không phải đèn cạn dầu, cô thật sự tức giận. Giật mạnh tay khỏi tay Tạ Dực, l*иg ngực phập phồng, mắng anh.

“Anh làm cái gì vậy, tôi không muốn”

Tạ Dực không trả lời cô, nhíu mày, tiến đến muốn kéo cô vào trong xe.

Nhậm Noãn cảnh giác lùi về sau, giữ chặt túi xách, xoay người muốn đi khỏi bãi đỗ.

“Em đứng lại”

“Anh tránh ra, đừng có ngáng đường tôi. Tôi thừa nhận trước kia là tôi không đúng. Không hiểu chuyện mà bám lấy anh, làm phiền anh. Nhưng suy cho cùng cũng không làm gì thật sự có lỗi với anh. Bây giờ tôi thành thật xin lỗi anh, sau này tuyệt đối sẽ không làm phiền anh nữa”

Nhậm Noãn nói xong một hơi, l*иg ngực vì tức giận mà phập phồng, xoay người chạy khỏi bãi đỗ xe, như có quái thú đuổi theo, hai chân dài trắng nõn đạp giày cao gót đi thật nhanh.

Tạ Dực nhìn bóng lưng nhỏ xinh của cô đi xa, bị một câu nói trước kia không hiểu chuyện mới làm phiền anh của Nhậm Noãn đả kích, trong lòng một trận khó chịu, không muốn thừa nhận Nhậm Noãn không còn thích anh. Nhưng đôi mắt trong veo tràn đầy chán ghét cùng tức giận kia của cô làm anh chùn bước, anh có chút hoài nghi phán đoán cô chỉ đang lạt mềm buộc chặt của bản thân. Nhậm Noãn làm anh cảm thấy cô thực sự không còn thích anh, hận không thể cách anh xa một chút, càng xa càng tốt.

Tạ Dực không đuổi theo, cô gái nhỏ tức giận, hai má vì mắng anh mà phồng lên hồng thấu. Cả dáng vẻ bỏ chạy của cô cũng làm anh không biết làm sao, muốn giữ cô lại, nhưng sợ cô không vui. Anh ngồi vào xe, lái ra khỏi bãi đỗ, vừa hay thấy Nhậm Noãn bước lên một chiếc taxi, Tạ Dực có chút vô thần lái theo.

Đến trước nhà Nhậm Noãn, Tạ Dực đậu xe dưới một tán cây, chiếc xe màu đen bị bóng cây che khuất, hoà vào màn đêm.

Tạ Dực ngồi trong xe, nhìn cửa sổ lầu hai bật sáng đèn, biết Nhậm Noãn ở bên trong, anh lại bắt đầu thả hồn đi.

Tạ Dực nhớ lại hai tuần trước, Hình Dục Sướиɠ kéo anh đi đánh bóng rổ với cậu ta, đi ngang qua sân thể dục ban 1, lúc đó anh thấy Nhậm Noãn.

Cô gái nhỏ ngồi dưới bóng cây, đệm đàn cho bạn học của cô. Trường học chuẩn bị tổ chức văn nghệ tổng kết nửa năm học, mỗi lớp cần chuẩn bị một tiết mục để dự thi. Cô vừa đàn vừa nhìn bạn học, trong mắt là ý cười không giấu được, lúm đồng tiền bên má không lúc nào biến mất. Áo đồng phục là áo ngắn tay, một đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra. Tạ Dực nhìn đến mức muốn… véo một cái.

Hình Dục Sướиɠ không biết từ lúc nào cũng nhìn chằm chằm về phía ban một, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm Nhậm Noãn. Tạ Dực không hiểu sao có hơi khó chịu, ánh mắt Hình Dục Sướиɠ nhìn Nhậm Noãn…Anh cành nhìn càng không thoải mái, dứt khoát kéo cậu ta đi.

Từ hôm ấy trở đi, Tạ Dực nhìn thấy Nhậm Noãn càng ngày càng nhiều. Thấy cô ôm sách vở lên phòng giáo viên, thấy cô đứng dưới cổng trường đợi bạn học, thấy cô đi trên sân trường bị bạn học giữ lại. Thấy cô… trong giấc mơ của anh, bị anh bắt nạt đến khóc nấc lên.

Tạ Dực để ý Nhậm Noãn, không biết từ khi nào.

Có thể là từ ngày Hình Dục Sướиɠ đập bàn đi tìm Nhậm Noãn, muốn xem cô ngã thành cái dạng gì, sau đó khi trở về không hiểu sao lại đột nhiên im lặng, ai nhắc đến Nhậm Noãn thì cậu ta bịt miệng người đó. Có thể là ngày anh thấy Nhậm Noãn đánh đàn trên sân thể dục, cả người được ánh nắng bao vây, ấm áp lại xinh đẹp. Cũng có thể là từ ngày anh thấy Nhậm Noãn trong mơ, cô gái mặc áo đồng phục trường, bị anh giữ lại trong lớp học. Khi đó anh làm gì nhỉ, hình như là ôm một chút, sau đó…

Tạ Dực gục đầu vào vô lăng, không muốn thừa nhận anh đối với Nhậm Noãn có rung động. Cũng có du͙© vọиɠ.