Chương 7: Tiếp tục thích anh, có được không?

Tạ Dực gần đây có chút phiền lòng, anh nhận ra Nhậm Noãn đang tránh anh. Trong trường học tránh anh, ở căn tin trường tránh anh, ngay cả tan học cũng tận lực tránh anh.

Cô gái kia chỉ cần thấy anh là đi đường vòng, tựa như nhìn thấy quái vật vậy!

Tạ Dực nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng ngày nào đó vừa đi xuống cầu thang, anh thấy Nhậm Noãn đang ôm một chồng sách vở từ bên kia đi đến, cô gái ấy vừa thấy anh, liền quay đầu chạy!

Tạ Dực nhịn không nổi nữa, anh quay đầu, vòng vào một hành lang khác.

Nhậm Noãn quả thật là sợ khϊếp vía, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Dực, cô thật sự không hiểu, cô đã nói rõ ràng tới thế, tận lực nhận lỗi đến vậy. Tạ Dực còn muốn gì từ cô chứ.

Chân nhỏ gấp gáp đi trên hành lang, Nhậm Noãn chỉ hận không thể có cánh cửa thần kì của Doraemon ở đây, để cô bước hẳn về lớp học. Còn đang căm giận Tạ Dực vì sao cứ lảng vảng trước mặt, khi đi qua phòng dụng cụ để rẽ về lớp học, Nhậm Noãn bị ai đó kéo vào phòng dụng cụ, tay đang ôm chặt sách vở bị ép đập vào tường, cánh cửa bên cạnh đóng lại, sách vở rơi đầy đất.

Nhậm Noãn muốn hét lên, đáng tiếc người này dường như biết cô muốn làm gì, bàn tay to lớn bịt miệng cô lại, eo nhỏ bị người ta ghì chặt, quả thật là muốn hét không được, muốn chạy không xong.

Nhậm Noãn sợ muốn điên rồi, trong trường học vậy mà có cả biếи ŧɦái! Cô giãy dụa, cố gắng thoát khỏi bàn tay kia. Cô càng giãy, người này càng siết chặt hơn, Nhậm Noãn vừa sợ vừa đau, nước mắt nhịn không được rơi xuống, thấm vào bàn tay của người kia.

“Đừng khóc, là tôi”

Tạ Dực cảm nhận được bàn tay ướt, hoảng rồi, anh chỉ muốn kéo người ta lại một chút, cũng không định chọc cho cô khóc đâu!

Anh buông bàn tay đang bịt miệng cô ra, đổi qua giữ tay cô ở dưới, vẫn không buông người ta ra.

Nhậm Noãn nghe giọng anh, càng giãy kịch liệt hơn.

“Anh bỏ ra, bỏ tôi ra”

Tạ Dực ôm Nhậm Noãn trong lòng, cô cả người mềm mại dựa vào anh, bên mũi là hương thơm thiếu nữ. Tạ Dực cúi đầu, nhìn Nhậm Noãn trong ngực, cô gái bị anh ôm mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt còn vương nước mắt, môi bị cắn hồng nhuận, Tạ Dực nhìn rồi lại nhìn, chỉ muốn hôn xuống! Mà anh làm như thế thật. Ôm chặt Nhậm Noãn không cho cô giãy, tay khác giữ cằm cô, hôn xuống!

Nhậm Noãn trong phút chốc đình chỉ giãy dụa, đôi mắt trong veo mở lớn, hoàn toàn không tin được. Tạ Dực cưỡng hôn cô, ở phòng dụng cụ cưỡng hôn cô!

Chỉ một chốc đơ người, Nhậm Noãn ra sức đánh lên l*иg ngực Tạ Dực

Tạ Dực mặc kệ cái tay nhỏ của Nhậm Noãn đánh lên người anh, dù sao thì không đau cũng chẳng ngứa. Đôi môi Nhậm Noãn vừa mềm lại thơm, Tạ Dực mυ"ŧ vào, lưỡi cố gắng cạy miệng Nhậm Noãn. Cô gái này kiên quyết ngậm chặt môi, không cho anh vào. Tạ Dực cắn cô, ở trên đôi môi thơm ngọt kia cắn một cái, Nhậm Noãn bị đau, theo phản xạ hé miệng.

Tạ Dực đem lưỡi tiến vào, cuốn lấy cái lưỡi của Nhậm Noãn chơi đùa, ở trong miệng cô khuấy đảo. Nhậm Noãn bị anh hôn đến không thở nổi, tay nhỏ từ đánh Tạ Dực chuyển sang níu áo anh. Cô vừa tức vừa tủi thân ,Tạ Dực quá đáng, lúc cô thích anh thì không thèm để ý đến cô. Đến khi cô từ bỏ anh lại đến trêu chọc cô, không quan tâm cô muốn hay không muốn, chính là dáng vẻ ta cần ta cứ lấy.

Tạ Dực hôn đến có chút mất khống chế, Nhậm Noãn vừa thơm vừa mềm, miệng lại ngọt. Vòng eo anh nắm nhỏ nhắn đến khó tin, tay Tạ Dực nhịn không được bóp càng chặt. Lại hôn sâu thêm, đến khi anh nếm được nước mắt của Nhậm Noãn.

Cô khóc, yên lặng mà khóc.

Tạ Dực đột nhiên tỉnh táo lại, anh rời môi Nhậm Noãn, tay cũng an phận buông lỏng eo cô ra, chuyển sang giữ nhẹ lấy vòng eo thon nhỏ ấy.

“Đừng khóc, Nhậm Noãn, em đừng khóc”

Tạ Dực ở bên tai cô thủ thỉ, bàn tay sờ lên má Nhậm Noãn, lau đi nước mắt của cô. Lại nhịn không được liếʍ nước mắt trên mặt cô, nhìn Nhậm Noãn khóc, sâu trong lòng anh nhịn không được nhớ đến dáng vẻ Nhậm Noãn bị anh bắt nạt trong mơ. Khi đó, cô bị anh đè trên bàn học làm bậy, cũng là dáng vẻ yên lặng chịu đựng, mặc anh giày vò. Càng nghĩ, Tạ Dực có chút không nhịn được, tay lại vô thức siết chặt Nhậm Noãn vào lòng, che giấu tâm trạng đang xao động.

“Em đừng khóc, tôi không hôn em nữa, đừng khóc, Nhậm Noãn”

“Tôi không thích anh nữa, không làm phiền anh nữa, anh thế này là muốn thế nào chứ. Anh muốn tôi làm sao đây”

Nhậm Noãn vừa khóc vừa nói, cô không ngừng lau nước mắt, nhưng thật sự quá ấm ức. Tạ Dực này, không nói lí.

“Noãn, đừng như vậy, em đừng không thích anh, em lại thích anh, có được không?”

“Không thể”

“Noãn, đừng nói không thích anh, anh sẽ không chịu được”

Tạ Dực ghé sát vào Nhậm Noãn, ở bên môi cô thủ thỉ.

“Tiếp tục thích anh, có được không?”