Chương 9: Không sợ người xấu, lẽ nào em sợ tôi?

“Cắm trại? Tụi con đi cùng trường học sao, có giáo viên đi cùng không?”

Mẹ Nhậm vừa nhanh tay đảo rau cải xào trong chảo, vừa nghiêng đầu hỏi Nhậm Noãn.

“Có ạ, cô Trương đi cùng tụi con. Còn có các thầy cô khác nữa ạ”

“Được, thế thì tốt, để mẹ nói với ba con. Quần áo của con có đủ không, nếu không cuối tuần mẹ đưa con đi mua thêm áo ấm nhé. Tụi con đi cắm trại nhỡ không đủ áo ấm thì lại sinh bệnh.”

“Đủ rồi đủ rồi, lần trước mẹ mua còn còn chưa có mặc hết đâu. Lại mua nữa có khi con phải đem ra ngoài bán mất”

Nhậm Noãn cầm trên tay một đĩa trái cây, cô một miếng, lại đút cho mẹ Nhậm một miếng. Hai mẹ con lại trò chuyện thêm chút nữa. Lát sau ba Nhậm trở về, cả nhà ba người cùng ăn tối. Mẹ Nhậm đem chuyện Nhậm Noãn muốn đi cắm trại nói cho ba cô nghe. Ba mẹ lại dặn dò Nhậm Noãn đôi lời, đợi ăn cơm xong, ông đuổi hai mẹ con về phòng. Tự mình dọn dẹp bát đũa xong mới đi tắm.

Mẹ Nhậm qua phòng Nhậm Noãn giúp cô thu xếp một ít quần áo. Cho con gái thêm ít tiền tiêu vặt, sắp xếp xong xuôi mới an tâm về phòng ngủ.

Nhậm Noãn nhìn túi đồ to oạch mà mẹ Nhậm sắp cho cô, có chút bất đắc dĩ. Cô chỉ đi hai ngày nha, cũng không phải là đi một tuần á.

Thế là cô từ trong tủ quần áo lấy ra một cái ba lô nhỏ, thêm một túi đựng mỹ phẩm. Chọn ra một ít quần áo, lấy thêm hai cái áo ấm dày, một ít thuốc chống muỗi cần thiết, băng cá nhân và vân vân mây mây thứ đồ khác. Đặt ba lô lên bàn học, sau đó mới đi nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Trường học tập trung học sinh tại cổng trường vào lúc tám giờ sáng. Nhậm Noãn và Tiết Y Y từ bảy giờ đã đến, hai cô gái ngồi dưới gốc cây chuông hồng ăn sáng. Nhậm Noãn buổi sáng không thích ăn quá no, cô gái nhỏ chỉ uống một hộp sữa, lại ăn thêm một cái bánh ngọt mà mẹ Nhậm làm.

Lúc Tạ Dực lái xe đến, nhìn thấy chính là Nhậm Noãn đang ngậm ống hút. Cười đến là rạng rỡ với Tiết Y Y.

Tạ Dực ngồi trong xe, trộm nhìn Nhậm Noãn. Anh dám chắc nếu để Nhậm Noãn nhìn thấy anh cũng đi, cô gái này khẳng định không thèm tham gia cắm trại nữa.

Tám giờ kém mười lăm phút, cô Trương cùng một vài thầy cô khác cầm vài cái loa phát thanh cầm tay. Bắt đầu điểm danh để lên xe khởi hành, Tạ Dực lúc này mới xuống xe. Anh không có ý định đi cùng đoàn xe của trường, anh muốn đưa Nhậm Noãn đi bằng xe của anh. Tạ Dực nhân lúc Nhậm Noãn đang cùng Tiết Y Y bên kia thảo luận. Anh đi đến cùng thầy Tưởng, hiệu phó trường nói vài câu.

Tiết Y Y cuối cùng cũng đợi được gọi tên, cô vui vẻ nhảy lên xe, còn vẫy tay với Nhậm Noãn

“Nhậm Noãn, tớ chờ cậu trên xe đó nha, hàng thứ sáu bên tay phải á”

Nhậm Noãn gật đầu, nắm quai cặp đợi gọi tên. Cô gái đợi rồi lại đợi, đợi đến chân nhỏ có chút đau. Đến khi bạn học cuối cùng lên xe, thầy Tưởng nhìn cô, cô nhìn thầy Tưởng. Thầy trò hai người nhìn nhau.

“Ây da Nhậm Noãn, thầy đọc sót tên của trò rồi”

Thầy Tưởng lại bước lên xe nhìn vào, quay lại nói với Nhậm Noãn

“Trên xe cũng không còn chỗ mất rồi, hay là em…đi cùng xe với các thầy cô có được không”

Nhậm Noãn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiết Y Y, sau đó gật đầu với thầy Tưởng.

“Được ạ, làm phiền thầy cô rồi”

“Không phiền không phiền, em qua đây với thầy”

Sau khi thông báo cho thầy cô phụ trách trên xe đưa đón. Thầy Tưởng đem Nhậm Noãn lại gần chiếc Maybach đậu gần cổng trường, cô thầm nghĩ.

“Trường mình có tiền như vậy từ khi nào nha, xe đưa đón giáo viên vậy mà còn là Maybach cơ”

“Nhậm Noãn, trò ngồi phía trước nhé, phía sau có cô Tần ngồi cùng thầy rồi”

“Vâng”

Đợi tới khi Nhậm Noãn ngồi yên trên ghế phụ, thắt xong dây an toàn. Cô nàng cứ cảm thấy vị tài xế này luôn nhìn mình. Ngước mắt lên mới thấy… Tạ Dực?

“Anh…sao lại ở chỗ này?”

“Tôi không được có mặt ở đây à?”

Tạ Dực cười cười, tay đặt trên vô lăng, rất là thiếu đánh mà hỏi Nhậm Noãn

Nhậm Noãn không trả lời, cô ngồi thẳng dậy. Cũng không muốn xuống xe, bây giờ mà làm loạn thì người khó xử là thầy cô thôi.

Tạ Dực thấy cô không trả lời, cũng không trêu cô nữa, chiếc Maybach nổ máy, đi theo sau xe đưa rước đã sớm khởi hành.

Nhậm Noãn ngồi trên xe, quả thật là có hơi buồn ngủ. Cô cố gắng xem nhẹ Tạ Dực ngồi bên cạnh, dù sao thì thầy cô còn ngồi ở đây, anh cũng không dám làm bậy. Mang theo tâm trạng tự an ủi bản thân như vậy. Nhậm Noãn chẳng mấy chốc đã thϊếp đi.

Tạ Dực vừa lái xe, vẫn luôn chú ý đến Nhậm Noãn. Nhân lúc dừng đèn đỏ, nhìn Nhậm Noãn đã ngủ say, đầu nhỏ gục sang một bên. Tạ Dực thả tay khỏi vô lăng, cầm lấy điện thoại trong túi áo, nhắn tin cho thầy Tưởng ngồi sau.

Đợi đến khi Nhậm Noãn ngủ đủ, từ từ tỉnh lại, tay vẫn còn ôm ba lô. Nhất thời cô còn chưa biết mình đang ở đâu.

“Dậy rồi? Em có muốn uống chút nước không. Tôi có mua cả trà sữa cho em nữa đấy”

Nhậm Noãn dụi mắt, còn chưa tỉnh hẳn, chỉ “ưm” một tiếng. Sau đó thuận tay nhận lấy trà sữa nóng mà Tạ Dực đưa tới.

Tạ Dực nhìn cô ngơ ngác, cảm thấy có chút đáng yêu. Không nhịn được bẹo má cô một cái. Nhậm Noãn bị đau, lúc này mới coi là tỉnh táo hẳn. Cô trừng anh, định đưa trả lại trà sữa trong tay, lúc này mới chợt nhận ra trong xe chỉ còn mình cô và Tạ Dực, xe còn đang dừng dưới một gốc cây.

“Thầy Tưởng và cô Tần đâu rồi?”

“Xe đưa rước học sinh gặp chút vấn đề, thầy Tưởng và cô Tần gọi xe đi qua đó hỗ trợ rồi. Họ bảo chúng ta dừng ở đây chờ trước, đêm nay có thể sẽ cho cắm trại dưới chân núi, đợi sáng mai mới tổ chức leo lêи đỉиɦ núi sau.”

“Vậy tôi với anh cũng qua bên đó cắm trại cùng mọi người không được sao”

“Bên đó địa hình có hơi dốc, trời tối rồi không nên lái qua đó. Tôi với em ở đây vẫn an toàn hơn”

Nhậm Noãn thầm nghĩ, cô cảm thấy ở một mình với Tạ Dực mới là không an toàn đó. Nhậm Noãn thả trà sữa lại ngăn đựng thức uống trong xe, định bụng xuống xe xem thế nào.

Ai ngờ cô vừa chạm đến nắm cửa, đã nghe “cạch” một tiếng, Tạ Dực khoá cửa xe, không cho cô xuống!

“Em ngoan ngoãn ngồi yên trên xe đi, bên ngoài rất lạnh. Hơn nữa ở đây là dưới chân núi XX rồi, chúng ta đã vào bên trong địa phận núi, cách đây tám ki lô mét có trạm gác. Không có người xấu nào quanh đây đâu”

“Nếu em muốn cắm trại bên ngoài cũng được, nhưng rất lạnh, vẫn là ở trên xe đi”

“Tôi không sợ có người xấu”

Nhậm Noãn phản bác

“Không sợ có người xấu, lẽ nào em sợ tôi?”

Tạ Dực vừa dứt lời, liền áp sát lại. Anh đã tháo seat bel từ khi nãy, nằm nhoài trên vô lăng nhìn Nhậm Noãn ngủ suốt hơn một tiếng đồng hồ. Sớm đã muốn trêu chọc cô, chỉ là anh nhịn xuống. Cô gái nhỏ mặc áo khoác lông cừu, cả mặt trắng nõn mềm mại ngủ say. Mái tóc đen tuỳ ý xõa sau vai, vừa ngọt ngào lại xinh đẹp.

Nhậm Noãn thấy Tạ Dực lại sáp đến, cô theo phản xạ lùi về sau. Tay ôm chặt balo trong ngực. Đề phòng nhìn anh.

----------------------------------------------------------

Lời tác giả:

Gần đây tôi bận quá, lưng lại đau, không có nhiều thời gian để viết nữa rồi T.T