Chương 58

Cố Quân Lệ cảm thấy cả ngày đem Cố Thanh Nghi mang theo bên người cũng không phải là việc tốt, nếu nói là tới giao lưu học tập, thì nên có bộ dáng học tập. Vừa hay tại Bắc Kinh cũng có một giáo sư về môn kinh tế học được mời tới giảng dạy một thời gian tại trường đại học Bắc Kinh, nên anh liền an bài cho Cố Thanh Nghi qua đó đi học.

Cố Thanh Nghi không có ý kiến gì, Cố Quân Lệ cả ngày bận rộn, lần trước sau khi đuổi được nhóm người Anh quốc kia đi thì anh cũng bận đến chân không chạm đất, Cố Thanh Nghi cũng không muốn anh phải bận lòng vì chuyện của chính cô nữa.

Phương tiên sinh là giáo sư về ngành kinh tế học nổi tiếng thời kỳ này, lúc trẻ tuổi đã tốt nghiệp khoa kinh tế trường đại học Yale của nước Mỹ, khi về nước ông đảm đương chức vụ viện trưởng viện nghiên cứu kinh tế trường đại học Nam Khai tại Thiên Tân. Kiếp trước khi Cố Thanh Nghi đi ra nước ngoài học tập, cũng đã đọc qua một số tác phẩm lớn của ông, một vài trong số đó phân tích rất rõ ràng cuộc cải cách kinh tế trong thời kỳ cuối của cuộc cách mạng công nghiệp tại nước Anh, lúc ấy cô đã sinh ra một niềm kính trọng sâu sắc đối với ông, đáng tiếc lại không có cơ hội gặp mặt.

Lớp học được sắp xếp tại một giảng đường trong trường đại học, Cố Thanh Nghi vốn cho rằng sẽ không có nhiều người tham dự, dù sao thì cũng đang trong thời gian nghỉ hè, nên sẽ không có nhiều sinh viên ở trường, không ngờ khi cô tới lớp đã có rất đông người ngồi, cô phải tìm một lúc lâu mới có vị trí trống, từ đó có thể thấy được giá trị tri thức của vị tiên sinh này trong lòng mọi người.

Phương tiên sinh tuổi đời không lớn, khoảng tầm 40, trên mắt mang một cặp kính gọng vàng, bộ đồ Tôn Trung Sơn đã giặt đến bạc màu. Bài giảng trong những ngày này là phân tích về quá trình công nghiệp hóa của Trung Quốc trong thời điểm hiện tại. Nhờ sự thắng lợi trong kháng chiến chống Nhật và thống nhất đất nước, người dân trong nước đang vui mừng khôn xiết, cảm thấy một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi phía trước.

Tuy nhiên Phương tiên sinh lại cho rằng con đường phía trước vẫn còn dài và gian nan. Hiện giờ nền công nghiệp quốc nội so với các quốc gia khác kỳ thật vẫn còn quá lạc hậu, sẽ không dễ dàng đuổi kịp họ, và đất nước vẫn cần một thời gian rất dài mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Cố Thanh Nghi rất tán đồng với ý kiến này, cô từng trải qua một đời nên biết rất rõ, sự hòa bình trước mắt này chỉ là tạm thời, rất mau sẽ có những đợt dông tố mưa bão ập đến, hiện giờ muốn phát triển mạnh kinh tế chỉ sợ hãy còn sớm.

Đến khi sắp tan học, Phương tiên sinh có nhắc đến tin tức chính phủ muốn tu sửa hệ thống đường sắt, và đề nghị sinh viên phát biểu ý kiến của mỗi người. Không ít người cho rằng việc tu sửa lúc này không có lợi cho người dân, mà còn làm hao tài tốn của, mất nhiều hơn được.

Phương tiên sinh không tỏ ý kiến gì, lại đưa ra tiếp đề tài về việc những ngày gần đây chính phủ bắt đầu cổ vũ việc mở cửa các ngân hàng tư nhân. Vẫn như cũ, có không ít sinh viên cho rằng chính phủ làm việc này cũng không thỏa đáng, họ lo lắng câu chuyện người dân mượn tiền từ ngân hàng tư nhân nhưng không trả như trong thời phong kiến, sẽ lặp lại.

Cố Thanh Nghi nhíu mày, Phương tiên sinh đưa ra hai chủ đề này đều là những nhiệm vụ thuộc về Cố Quân Lệ đang chủ trì, cô không ngờ rằng trong xã hội lại có phần đông người không tán thành như vậy, lại còn là những sinh viên trẻ tuổi. Cố Thanh Nghi cảm thấy ca ca lao lực làm nhiều việc như vậy, nhưng lại bị mọi người đánh giá không tốt, khiến lòng cô không khỏi khó chịu.

“Vị bạn học này có vẻ như đang có một cái nhìn khác, có thể nói một chút được không?.”.

Cố Thanh Nghi ngẩn người, cô vốn ngồi vị trí khá xa bục giảng, không ngờ sẽ bị Phương tiên sinh điểm danh.

Đây lại chính là người đầu tiên trong lớp mà do chính Phương tiên sinh chỉ đích danh để trả lời, nhất thời trong phòng học im ắng, tất cả mọi người đều nhìn qua cô.

“Không phải sợ, nghĩ gì thì cứ nói ra, trong lớp học của tôi luôn ủng hộ việc có những ý kiến khác nhau, phải có giao lưu thì mới phát triển được suy nghĩ mới, đúng không nào!” Phương tiên sinh thấy cô bất động, cười an ủi nói.

“Kỳ thật ngân hàng tư nhân nếu được quản lý thích đáng, chính phủ đưa ra các ràng buộc và chính sách giám sát thích hợp, thì có thể tránh việc cho vay và được vay có vấn đề. Tuy nhiên nếu ngân hàng nhà nước không phối hợp tốt với ngân hàng tư nhân, từ đó có thể dễ dàng xuất hiện các quan viên hủ bại, các hành vi đầu cơ trục lợi, từ đó có thể làm mất sự an toàn trong thị trường tài chính.”.

Cố Thanh Nghi không định nói quá nhiều, bởi vì kỳ thật trước mắt bất luận tân chính phủ làm cái gì, thì với hoàn cảnh hiện tại trong nước cũng không thể trong thời gian ngắn hạn mà có thể cải thiện, cô chỉ muốn giải thích ngắn gọn về cách nhìn của mình, không muốn để người khác hiểu lầm về những tâm huyết của Cố Quân Lệ đang làm vì bá tánh nhân dân.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, Hồ Hiển Tông đang ngồi phía sau, chớp chớp mắt, lấy tay chọt vào Từ Trí Thâm đang ngồi bên cạnh, “A, đây không phải là vị cô nương hôm trước ở nhà hàng sao?”.