Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Tương Thôi

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Quân Lệ đang chờ ở bên ngoài phòng học được một lúc, anh đến đây lúc lớp còn chưa tan, nên liền đứng ở bên ngoài. Trùng hợp lại nghe được các vấn đề Phương tiên sinh đặt ra, đại đa số sinh viên đều không quá tán thành với cách làm của anh, kỳ thật anh hoàn toàn có thể hiểu được.

Rốt cuộc thì đất nước cũng vừa trải qua thời kỳ phong kiến hủ bại ngoại địch xâm lấn, tình hình trong nước không ổn định, thực lực hiện giờ của quốc gia đã bị các nước xung quanh bỏ quá xa, trong thời gian ngắn hạn là không có cách nào đuổi kịp. Lại nói đối với bá tánh bình thường thì cái họ quan tâm nhất chính là lợi ích liên quan trực tiếp đến mình, chỉ khi chính phủ có những quyết định làm lợi trực tiếp cho họ thì mới nhận được sự đồng tình từ người dân.

Nhưng những việc mà Cố Quân Lệ muốn làm chính là kế hoạch lâu dài, trong tương lai ngắn hạn sẽ rất khó nhìn ra hiệu quả, cho nên rất nhiều người đều nghĩ rằng các việc làm của anh là không có ý nghĩa, thậm chí là lãng phí thời gian, hao tài tốn của.

Tất cả những điều này Cố Quân Lệ đều đã nghĩ tới, người khác không hiểu, anh không hề quan tâm, chỉ cần chính mình không thấy thẹn với lương tâm là đủ rồi.

Nhưng chuyện khiến Cố Quân Lệ kinh ngạc chính là Cố Thanh Nghi đứng dậy nói ra những lời này. Anh đứng ở ngoài cửa sổ ngẩng đầu nhìn cô, không biết từ khi nào cô đã trưởng thành, vốn là một tiểu oa nhi nho nhỏ dễ thương, hiện giờ đã lớn khôn, kiến thức và trình độ có thể sánh bằng với anh.

Vầng thái dương trong ngày hè vẫn làm ấm người như cũ, giống như cô nương dũng cảm nhiệt tình kia, đang đứng trước mặt mọi người vì anh mà biện giải, thật sự đã đem lòng anh ấm áp đến vô cùng.

Nguyên lai có thể được người thương thấu hiểu lại là cảm giác tốt đẹp như vậy.

“Ca ca!” Cố Thanh Nghi cầm theo túi xách, chạy bước nhỏ đến bên người Cố Quân Lệ, tay nhỏ sợ hãi nắm vạt áo tây trang của anh. Cố Quân Lệ rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn kia, khom lưng giúp cô xách túi sách.

“Cố đại ca, hóa ra anh cũng tới Bắc Kinh à, tôi vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái, sao Thanh Nghi lại ở đây một mình, nhìn thấy anh thì tôi liền thấy an tâm rồi.” Từ Trí Thâm tiến lên cười nói.

Cố Quân Lệ giương mắt nhìn hắn, lông mi thật dài hơi hơi động, đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, khóe miệng lại câu lên một độ cong, “Chúng tôi cùng nhau tới, sao Từ công tử cũng ở đây?”.

Từ Trí Thâm không phát hiện dị thường, dù sao thì bình thường Cố Quân Lệ vẫn đối với người khác khá hững hờ, liền trả lời, “Nhân dịp nghỉ hè nên tới Bắc Kinh chơi mấy ngày. Vậy mà thật là có duyên lại gặp được Thanh Nghi, nếu đã như vậy thì mấy ngày nay tôi cũng có thời gian rảnh rỗi, Thanh Nghi cũng chúng tôi du ngoạn ngắm cảnh sắc Bắc Kinh nhé!” Đề nghị này xem ra thực hợp ý Hồ Hiển Tông, hắn đứng ở một bên đột nhiên gật đầu.

Cố Quân Lệ không trả lời, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Thanh Nghi, tựa hồ như dò hỏi ý kiến cô.

Đôi mắt to của Cố Thanh Nghi đảo qua một vòng, phát hiện ba người đều nhìn chằm chằm cô, có chút xấu hổ, há mồm đang muốn nói chuyện, lại bị Cố Quân Lệ đánh gãy.

“Em ấy mấy ngày nay cảm thấy không khỏe. Từ công tử, xin lỗi, giờ đã hơi trễ rồi, chúng tôi đi trước đây.”.

Nói xong cũng không chờ Từ Trí Thâm trả lời, liền lôi kéo Cố Thanh Nghi rời đi.

Cố Quân Lệ lôi kéo cổ tay cô đi suốt một đường, cũng không mở miệng nói chuyện, bước chân sải thật lớn, Cố Thanh Nghi phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, đi đường thất tha thất thểu.

Cố Quân Lệ thở ra một đạo buồn bực trong lòng ngực, bước chân chậm lại, bàn tay to nắm chặt tay cô, trầm mặc không nói.

Một người luôn luôn bình tĩnh trấn định, cũng chỉ khi đối mặt với cô mới có thể khiến anh dễ dàng mất khống chế như vậy.

Cố Thanh Nghi níu tay anh, dựa vào sát người anh, mở to hai mắt nhìn anh, “Ca ca. Anh... tức giận sao?”.

Cố Quân Lệ cúi đầu nhìn cô, có ánh mặt trời thông qua khe hở của lá cây, dừng lại trong ánh mắt của cô, sáng lấp lánh tựa như viên thủy tinh.

Anh liếc mắt, vẫn không nói chuyện.

“Anh… ghen sao?” Cô cười hì hì, vịn lấy cánh tay anh, trêu ghẹo anh.

Cố Quân Lệ dừng lại bước chân, xoay người đối diện với cô.

“Đúng vậy, A Noãn, anh ghen.”.
« Chương TrướcChương Tiếp »