Chương 65

Qua mấy tháng, trong nhà cũng dần bớt người tới lui, thật ra cũng vì Cố phụ rất nói không rõ ràng việc muốn để Cố Quân Lệ đi xem mắt, nên lời đồn đãi bên ngoài cũng dần lắng xuống, trong lòng Cố Thanh Nghi cũng có thể thả lỏng một chút.

Buổi chiều chạng vạng ngày hôm nay, lúc gia đình ba người đang ngồi ở bàn ăn cơm chiều, Cố phụ ho nhẹ hai tiếng, “Quân Lệ, cuối tuần này con có thời gian không?”.

Cố Thanh Nghi nghe thấy lời này, tay nắm đôi đũa liền cứng đờ, trong lòng lộp bộp, điều gì nên tới cũng phải tới rồi.

Cố Quân Lệ theo bản năng nhìn thoáng qua Cố Thanh Nghi ở đối diện, thấy cô cúi đầu buồn bã ăn cơm, anh nhíu mày, hướng về Cố phụ nói, “Bố, cuối tuần con còn có chút công vụ.”.

Cố phụ đem trong đôi đũa trong tay đập xuống bàn bang một tiếng, “Bố biết ngay là con lại muốn nói lời này! Con có bao nhiêu việc thì cũng phải sắp xếp lại cho bố, nhất định phải có thời gian trống vào cuối tuần!”.

Thấy Cố Quân Lệ không nói lời nào, Cố phụ thở hổn hển, ngữ khí hòa hoãn, “Bố biết con muốn lấy chuyện công việc bận rộn để qua loa với bố, nhưng con cũng nên biết là bố già rồi, không biết ngày nào sẽ nhắm mắt xuôi tay, bố chỉ có một mong muốn duy nhất là lúc còn sống có thể thấy con trai bố lấy vợ sinh con, rồi bố được ôm cháu, vậy cũng không được sao? Con trước kia muốn như thế nào thì bố cũng đều không nói tới, hiện giờ chỉ là muốn con đi gặp gỡ con gái nhà người ta cũng khó khăn vậy sao? Em gái con rất nhanh rồi cũng sẽ lấy chồng!”.

Khóe miệng Cố Quân Lệ cứng đờ, thật lâu vẫn không nói gì. Cố phụ thấy anh không nói chuyện, cảm xúc càng thêm kích động, Cố Thanh Nghi thấy thế vội an ủi nói, “Bố à, ca ca anh ấy không phải có ý phản đối bố, ngài đừng nóng giận, gần đây anh thật sự rất bận, mỗi ngày đi sớm về trễ, chứ không phải có ý thoái thác đâu ạ.” Cô sợ Cố phụ lên cơn kích động, bệnh tình sẽ lặp lại, xem mắt thôi, cũng không phải lập tức kết hôn, không cần phải vì điều này mà chọc cho Cố phụ không cao hứng.

Cố Quân Lệ nhìn cô một cái, kéo kéo khóe miệng, “Con đã biết, cuối tuần sẽ sắp xếp thời gian.”.

Cố phụ nghe được lời này, trừng mắt nhìn anh một cái, tâm cũng đã hơi buông xuống, “Cô nương này bố cũng đã quan sát lâu rồi, nhân phẩm, bộ dáng, gia thế tại Thượng Hải cũng khá nổi bật, đã chọn cho con thì tất nhiên phải chọn người tốt, con cứ yên tâm.”.

Cố Quân Lệ không đợi Cố phụ nói xong, buông đôi đũa trong tay, cầm lấy một khăn ăn lau miệng, “Bố, ngài từ từ ăn, con có chút việc cần xử lý, con đi trước đây ạ.” Nói xong cũng mặc kệ Cố phụ, xoay người rời khỏi nhà ăn.

Cố phụ nhìn bóng lưng anh mà thở dài, quay mặt qua nói với Cố Thanh Nghi, “A Noãn, ca ca này của con, chỉ có con mới có thể trị thôi.”.

Cố Thanh Nghi cúi đầu kéo kéo khóe miệng, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nhạt như nước ốc.

Cố Quân Lệ cùng cô nương kia hẹn gặp ở một nhà hàng do người Pháp mở ở vùng Tô Giới, thời gian địa điểm Cố Thanh Nghi đều được Cố phụ nói cho biết, duy chỉ mỗi lần hỏi về thân thế của cô nương ấy, thì Cố phụ luôn giữ vẻ mặt thần bí.

“Tất nhiên là người tốt, ca ca con khẳng định sẽ thích, bố đã chọn lựa rất lâu, đến lúc đó thì con sẽ biết thôi.” Cố phụ ngồi ở trên ghế ngoài trời để phơi nắng, trong lòng ngực ôm một chú mèo hoa.

Cố Thanh Nghi rũ mắt, Cố Quân Lệ khẳng định sẽ thích sao?.

Chạng vạng ngày hôm đó Cố Quân Lệ không trở về ăn cơm, chắc là đi từ chỗ làm đến thẳng nhà hàng. Cố Thanh Nghi cả ngày đều đứng ngồi không yên, thật vất vả dùng xong cơm nước, làm bộ trở về phòng, thực tế là từ cửa sau lén đi ra ngoài, tìm một chiếc xe kéo, tới bên ngoài nhà hàng kia.

Thời gian còn sớm, cô ở bên ngoài dạo qua một vòng, không thấy xe của Cố Quân Lệ, chắc anh còn chưa tới. Cố Thanh Nghi hơi hơi an tâm, đi vào trong, lựa vị trí trong một góc khuất, bên cạnh còn có một chậu cây xanh che lại.

Cô tùy tiện gọi một hai món, đợi hồi lâu vẫn không thấy Cố Quân Lệ đi vào. Xúc động qua đi, lý trí trở về, cảm thấy chính mình hiện tại chạy tới đây giống như rình coi, rõ ràng đã nói là sẽ tin tưởng vào anh.

Thở dài, đang muốn rời đi, thì cửa nhà hàng mở ra, một nam tử dáng người đĩnh bạt không nhanh không chậm bước vào. Cố Thanh Nghi tập trung nhìn, rồi nhanh chóng đem đầu rụt lại.

Cố Quân Lệ tới rồi.