Chương 66

Cố Thanh Nghi thấy anh đứng bên cửa nhìn chung quanh một vòng, cô nhanh chóng nghiêng mặt qua một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đã tìm được vị trí ngồi xuống.

Cố Quân Lệ đưa lưng về phía Cố Thanh Nghi, đã có người ngồi trước mặt anh, vì anh che lưng lại nên cô không thể nhìn thấy mặt của nữ nhân kia.

Cố Thanh Nghi chu môi, cầm lấy cái nĩa trên bàn hung hăng chọc vài cái lên miếng thịt bò bít tết. Hóa ra cô gái kia đã đến từ sớm rồi, mới vừa rồi cô không hề chú ý tới.

Đôi mắt không chịu khống chế vẫn nhìn về bàn của hai người đó. Cố Quân Lệ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, thời điểm gọi món hình như có cùng nữ nhân kia nói chuyện gì đó, cô gái liền đứng dậy đến trước mặt anh cùng nhìn thực đơn. Cố Quân Lệ nghiêng người, đưa thực đơn đến trước mặt nữ nhân kia.

Cố Thanh Nghi cảm thấy rất khó chịu, cô vô cùng hối hận vì đã chạy đến đây nhìn lén. Không đi xem thì trong lòng ngứa ngáy như có mèo cào, hiện tại thấy rồi thì lại cảm thấy mình như bị kim đâm, cả người khó chịu. Chỉ giúp đỡ gọi món thôi mà cô đã chịu không nổi, lát nữa nếu hai người họ cười nói với nhau, cô chẳng phải sẽ tức đến hộc máu sao?.

Nhưng vị trí cô ngồi lại sâu bên trong quán, nếu muốn đi ra cửa thì chắc chắn phải đi ngang qua bàn của Cố Quân Lệ, cô tuyệt đối không muốn bị anh thấy mình ở đây.

Cố Thanh Nghi không muốn nhìn nữa, nhưng lại không khống chế được đôi mắt liếc nhìn về hướng bàn đó, cô dứt khoát nhắm mắt ụp mặt xuống bàn. Đôi mắt nhìn không được, lỗ tai lại càng thêm mẫn cảm, tựa hồ có thể nghe được tiếng cười từ bên kia truyền đến, cô hoảng sợ duỗi tay che kín hai lỗ tai, giống như đà điểu chôn đầu trong cát, trốn tránh nỗi sợ hãi trong chính lòng mình.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Nghi cảm giác có người chạm vào vai cô, cô hoảng sợ, ngay lập tức đứng dậy. Bộ bàn ghế vì động tác đột ngột này của cô làm phát ra âm thành sàn sạt trên bàn, tiếng động vang lên thật lớn, toàn bộ nhà hàng trở nên vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cô.

“Tiểu thư, cô không có việc gì chứ?”.

Hóa ra là nhân viên trong nhà hàng, thấy tư thế cổ quái của cô nằm trên bàn, cho rằng cô không khỏe nên mới tiến lại bàn cô hỏi thăm.

Mặt Cố Thanh Nghi đỏ lên, cảm thấy chính mình hai kiếp đều chưa từng mất mặt như thế này bao giờ. Cô cắn môi đứng bên bàn, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía đối diện.

Bàn đối diện đã không còn ai ngồi, Cố Quân Lệ và nữ nhân kia đã không ở nhà hàng nữa.

Nhìn thấy như vậy, khuôn mặt vốn đỏ bừng của cô lập tức trở nên trắng bệch, cô luống cuống cầm lấy túi xách, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Ngoài cửa trống không, Cố Quân Lệ, nữ nhân kia và cả xe của anh cũng không thấy đâu.

Cố Thanh Nghi mờ mịt đứng trước cửa nhà hàng, hoảng hốt không biết mình nên đi đâu, nên làm gì. Đôi mắt nóng lên, hai hàng lệ bắt đầu tuôn rơi, người người đang đi trên đường nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt quái dị, nhưng cô không hề cảm nhận được. Đứng ở đó như một đứa trẻ lạc đường, trên mặt đều là cảm xúc sợ hãi bất lực.

“Nha đầu ngốc.” Một đạo âm thanh trầm thấp, một cái ôm ấm áp quen thuộc, vây quanh cô.

Cố Quân Lệ gắt gao ôm cô. Anh mới vừa rồi vẫn luôn ngồi trong xe đậu ở góc đường đối diện, thấy cô đuổi theo, thấy cô đứng ở bên đường khóc thút thít, anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng. Đã nhiều năm như vậy yên lặng yêu thương, anh vốn cho rằng sẽ không cầu bất cứ hồi báo nào từ cô, nhưng giờ khắc này, nữ tử trong lòng ngực mình lại đã cho anh toàn bộ sự mãn nguyện.

“Ca ca. Ca ca.” Cố Thanh Nghi chôn trong lòng ngực anh, ôm sát eo anh, cô sợ hết thảy lúc này đều là mộng. Mới vừa rồi cô tuyệt vọng tới cực điểm, cả người như xuống vực sâu, cô nắm quần áo anh, giống như nắm sợi dây thừng cứu mạng, chặt chẽ bắt lấy không chịu thả ra.