Chương 67

Khi Cố Quân Lệ đến nhà hàng thì đã hơi trễ so với thời gian hẹn, bất quá anh không hề để ý, đồng thời cũng mong nữ nhân kia có thể thấy được thái độ của anh đối với cuộc hẹn này.

Khi xuống xe, anh cầm hình ảnh cô gái mà Cố phụ đưa cho anh, nhìn thoáng quá. Là con gái lớn của Liễu bí thư, anh mơ hồ có chút ấn tượng, hình như lần trước bạn nữ mà tổng thống giới thiệu là cô ta. Anh nhéo ấn đường, đem ảnh chụp ném qua một bên, mở cửa xuống xe.

Mới bước vào nhà hàng, một con mèo nhỏ đã hấp dẫn sự chú ý của anh. Thấy anh tiến vào, hoang mang rối loạn trốn phía sau cây xanh, làm bộ làm tịch, cho rằng anh không thấy được.

Cô đang khẩn trương sợ mình nhìn thấy. Nhận thức này làm Cố Quân Lệ có chút vui vẻ, câu khóe miệng, sải chân dài, muốn bước tới bàn của cô.

“Cố cục trưởng.”.

Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn về hướng nữ nhân mới gọi anh, hình như là cô ta, người trong bức ảnh chụp. Lại nhìn về phía Cố Thanh Nghi, phát hiện cô đang rụt cổ trốn tránh.

Được rồi, cứ giải quyết nữ nhân này trước đã.

“Xin chào.” Anh nở một nụ cười cực kỳ khách sáo, kéo ghế ngồi đối diện, “Xin lỗi, đã tới chậm, có chút công sự muốn xử lý.”.

“Không sao.” Liễu Khinh Nhiên nhẹ nhàng cười, chỉ cần anh chịu tới, chờ bao lâu cô cũng đều không để bụng.

Cố Quân Lệ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, lật thực đơn, theo thói quen gọi món, “Hai phần gan ngỗng chiên, canh súp nấm.”.

Anh dừng một chút, giống như nghĩ tới cái gì, lại sửa lời, “Một phần gan ngỗng thôi.” Đây đều là thói quen khi đi ăn cùng với Cố Thanh Nghi, đây là hai món phương Tây mà cô thích ăn, theo bản năng liền gọi, đột nhiên phản ứng lại, người ngồi ở đối diện không phải cô.

Cố Quân Lệ ngẩng đầu nhìn Liễu Khinh Nhiên ở phía đối diện, “Liễu tiểu thư muốn ăn cái gì?”.

Liễu Khinh Nhiên nâng mắt, không hề phòng bị, lập tức nhìn thấy đôi mắt của anh. Cặp mắt thâm thúy mê người của anh, tựa hồ đã đem linh hồn của cô ta hút đi. Liễu Khinh Nhiên cảm thấy trái tim của mình đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Liễu tiểu thư?” Cố Quân Lệ thấy cô gái này chỉ nhìn chằm chằm mình đến phát ngốc, anh hơi nheo mắt.

“A, em không biết phải gọi món nào.” Liễu Khinh Nhiên đứng lên, tiến đến trước mặt anh, nhìn thực đơn, mái tóc dài của cô ta như muốn đυ.ng tới mu bàn tay anh. Cố Quân Lệ nhíu mày, nói thật, một nữ nhân mà có loại hành động như thế này thì hơi có chút không lịch sự. Anh nghiêng người, đưa thực đơn tới trước mặt cô ta.

“Cô có thể chậm rãi xem, không cần nôn nóng.” Anh rũ mắt, dựa vào lưng ghế, kéo ra khoảng cách giữa mình và cô gái ấy, bưng lên ly nước, uống một ngụm.

Khoảng thời gian chờ thức ăn đưa lên, đối với Cố Quân Lệ thì có chút hơi lâu, anh muốn quay đầu nhìn xem con mèo nhỏ đang ngồi phía sau mình, không biết cô ra sao rồi, chỉ là nếu làm vậy thì hơi có chút quá rõ ràng, anh vẫn là nên nhịn xuống.

“Cố cục trưởng, lần trước ở Bắc Kinh, thực xin lỗi đã quấy rầy đến anh.” Liễu Khinh Nhiên thấy anh trầm mặc không nói lời nào, nên chủ động mở miệng.

“...”Cố Quân Lệ lấy lại tinh thần, sửng sốt một lát, cảm thấy trầm mặc như vậy cũng không phải là biện pháp, nghĩ có thể tùy tiện tìm cái đề tài, tiêu bớt chút thời gian, “Liễu tiểu thư lần trước có tham gia yến hội sao?”.

Liễu Khinh Nhiên sắc mặt cứng đờ, “…Em có đi. Em còn cùng lệnh muội hàn huyên chốc lát.” Cô thậm chí còn ở trước mặt anh nói chuyện, anh quên mất hay là căn bản không nhận ra mình?.

Lời nói này vậy mà lại khiến cho Cố Quân Lệ chú ý, “Em gái tôi cùng cô hàn huyên cái gì?”.

“Không có gì, chỉ tùy tiện nói một hai câu thôi.” Nghĩ tới những câu nói không thoải mái lúc đó, Liễu Khinh Nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.

Cố Quân Lệ rũ mắt. Trách không được ngày đó cô khác thường như vậy, còn uống rượu, hóa ra buổi tối hôm đó hai người các cô không chỉ gặp mặt, mà còn nói chuyện.

Thật là một con mèo nhỏ thích ăn dấm, Cố Quân Lệ trong lòng có chút mềm mại.

Hồi sau Liễu Khinh Nhiên vắt hết óc tìm đề tài cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng bộ dàng của anh là hoàn toàn không có hứng thú, rất ít khi đáp lời, trong bữa cơm cơ hồ đều là không khí trầm mặc.

“Liễu tiểu thư, tôi vẫn còn chút việc, xin lỗi không thể đưa đưa cô trở về, tôi giúp cô gọi xe về, được không?” Cố Quân Lệ đứng lên tính tiền, sửa sang cà vạt trước ngực mình.

Trên mặt Liễu Khinh Nhiên cứng đờ, vốn tưởng rằng đêm nay có thể cùng anh ở chung một đoạn thời gian, không ngờ nhanh như vậy anh đã phải đi rồi, còn không tiễn cô về nhà.

“Không sao, công việc là quan trọng.” Biết quan tâm săn sóc là một đức tính tốt đẹp của thục nữ, cô vẫn luôn hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Cố Quân Lệ.

Cố Quân Lệ gật đầu, xoay người, đôi mắt liếc về phía Cố Thanh Nghi, nhíu mày.

Đó là tư thế gì?.

Anh đi đến trước quầy, ngón trỏ gõ nhẹ trên quầy tính tiền. Nhân viên thu ngân ngẩng đầu, lễ phép cười hỏi, “Xin chào tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài không ạ?”.

“Vị tiểu thư đang ngoài trong góc kia hình như không thoải mái, cho người qua hỏi thử xem sao.” Cố Quân Lệ móc một xấp tiền từ bóp, đặt trên mặt quầy, xoay người ra khỏi nhà hàng.