Chương 70

Sáng sớm hôm sau Cố phụ mang theo tâm tình rất tốt, vừa hát khe khẽ một đoạn tiểu khúc vừa tưới hoa nơi phòng khách. Tối hôm qua thẳng đến khi ông ngủ, mà Cố Quân Lệ cũng chưa trở về, chắc là cùng với cô nương kia trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Cố phụ sáng sớm liền gọi điện thoại cho bà mối, dò hỏi tối hôm qua cô nương kia sau khi xem mắt xong thì có ý kiến như thế nào, bà mối vui tươi hớn hở, nói Liễu cô nương đặc biệt vừa lòng. Cố phụ cảm thấy mỹ mãn, cúp điện thoại, trong lòng đắc ý nói, nhi tử của mình, cô nương nhà ai sẽ không hài lòng cơ chứ.

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Cố phụ thu hồi ý cười trên mặt, lôi ra một tờ báo làm bộ làm tịch như đang đọc. Cố Quân Lệ đi vào, thấp giọng hỏi thăm sức khỏe ông. Cố phụ che mặt sau lớp báo chậm rãi lên tiếng, kỳ thật trong lòng ngứa ngáy như có mèo cào, hận không thể lập tức dò hỏi Cố Quân Lệ tình hình tối hôm, nhưng lại ngại mặt mũi nên không hỏi.

Hai người ngồi vào bàn ăn, yên lặng ăn cơm sáng, Cố phụ rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, ngẩng đầu lên, “Sao tối qua con lại trở về muộn thế?”.

Cố Quân Lệ dừng lại một nhịp, nghĩ đến con mèo nhỏ vẫn còn đang nằm trên giường của mình kia, ho một tiếng, nói, “Có một số việc trì hoãn.” Cố Quân Lệ nói là có việc, chứ không phải là có việc công. Cố phụ vừa nghe, trong lòng thật là vui mừng.

Thời trẻ ông cũng từng làm quan trong triều, đã quen nghiền ngẫm từ chữ trong lời nói, đến giờ thói quen này vẫn chưa phai mờ.

Vốn định hỏi sâu hơn, nhưng lại nghĩ đến tính cách Cố Quân Lệ nội liễm, không thích người khác đào bới hỏi đến tận cùng việc riêng tư của mình, nên ông không hỏi nữa, lòng tràn đầy vui mừng, càng thêm khẳng định nhất định là cô nương tối qua rất hợp ý con trai mình.

Đợi Cố Quân Lệ đi rồi, Cố phụ trở lại phòng khách, ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm, bản thân quả nhiên không nhìn lầm, cô nương này quả nhiên là con trai mình thích!.

Cố Thanh Nghi ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, tối hôm qua về đến nhà hai người còn nháo tới nửa đêm. Đóng cửa lại, ở trong phòng Cố Quân Lệ, từ cửa phòng đến bên cửa sổ, từ trên giường đến sô pha, cô ở trên người anh kiều thanh ngâm nga, anh ở giữa hai chân cô tùy ý làm bậy.

Cô tham luyến độ ấm của anh, hận không thể đem anh vĩnh viễn cuốn lấy, luyến tiếc buông tay.

“A Noãn, sao con thức dậy muộn vậy? Tối hôm qua không phải đã trở về phòng từ rất sớm sao?” Cố phụ nhíu mày, tiểu cô nương thích ngủ dậy muộn cũng không phải là chuyện tốt.

“…Tối hôm qua ngủ không ngon ạ.” Cố Thanh Nghi duỗi tay lấy một cái bánh quẩy, cắn một ngụm.

Cố phụ nhìn quầng mắt thâm đen của cô, thở dài, “Người trẻ tuổi phải chú ý nghỉ ngơi mới đúng.” Cố Thanh Nghi thấp giọng dạ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn Cố phụ, chỉ sợ ông phát hiện ra điều gì.

Cố phụ nhìn chằm chằm cô một hồi, nhưng thật ra là nhớ tới lâu rồi không cùng Từ gia liên hệ qua lại, từ khi Cố Thanh Nghi đi Bắc Kinh, việc này cũng trì hoãn, trực giác cảm thấy không ổn.

“A Noãn đã bao lâu rồi không gặp Từ Trí Thâm?”.

Cố Thanh Nghi hơi dừng một chút, nghĩ đến cảnh tượng gặp Từ Trí Thâm ở Bắc Kinh, nhíu mày, thấp giọng đáp, “Lâu lắm rồi ạ.”.

Cố phụ thở dài, có chút áy náy, mấy ngày gần đây chỉ lo chuyện của con trai, vậy mà đã quên béng việc của con gái .

“Không sao, chuyện của ca ca con cũng tạm ổn rồi, chắc sẽ nhanh chóng được định xuống thôi, đợi lát nữa bố sẽ liên hệ chú Từ, nếu không thì hai ngày nữa chúng ta mời Từ Trí Thâm đến nhà chơi, con thấy thế nào?”.

Câu nói của Cố phụ như một quả bom oanh tạc xuống đầu Cố Thanh Nghi, cô ngẩng đầu vẻ mặt khϊếp sợ nhìn phụ thân, “Chuyện của ca ca … định xong rồi ạ?” Mới một buổi tối, cô cảm thấy sao đất trời như đã thay đổi.

Cố phụ cười ha hả nhìn cô, “Bố thấy ca ca con cũng rất vừa lòng, cô nương này thực ra không tồi, ca ca con coi trọng cũng không phải là chuyện hiếm lạ. A Noãn còn chưa gặp qua, không bằng cũng mời cô ấy tới nhà làm khách, người trẻ tuổi nói chuyện với nhau nhiều thì tình cảm cũng sẽ tốt.”.

Cố Quân Lệ rất vừa lòng?!.

Cố Thanh Nghi chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, đau đến sắp nổ tung.