Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Tương Thôi

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Thanh Nghi bị bệnh.

Buổi tối khi Cố Quân Lệ trở về, vẫn không thấy cô xuống dưới lầu ăn cơm, hai bố còn đều cảm thấy có chút kỳ quái. Cố phụ bảo nhũ mẫu Tần lên nhìn xem, Cố Quân Lệ đã buông đũa, đứng lên, “Để con đi.”.

Xoay người ra khỏi nhà ăn, bước lên lên lầu hai. Cửa phòng Cố Thanh Nghi đóng chặt, Cố Quân Lệ ở ngoài gõ cửa, “A Noãn, xuống ăn cơm đi em.” Bên trong im ắng, không có tiếng đáp lại. Anh nhíu mày, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng an an tĩnh tĩnh, ánh hoàng hôn chiếu vào trong phòng, khắp nơi đều là màu đỏ hồng, còn có ngọn gió thổi nhè nhẹ từ bên ngoài, nhấc lên tấm mành lụa mỏng treo trước ban công, phất phơ phất phơ.

Anh đi đến mép giường, Cố Thanh Nghi đang nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, cả người mềm như bông bao bọc trong gối mền. “A Noãn.” Cố Quân Lệ ngồi xuống mép giường, một cánh tay chống bên gối cô, nhẹ giọng gọi.

Cố Thanh Nghi vẫn không nhúc nhích nằm ở đó, không có chút phản ứng, ánh sáng ngoài cửa sổ dừng trên mặt cô, hồng lên một mảnh. Anh duỗi tay đẩy làn tóc rối trên mặt cô, da thịt dưới lòng bàn tay lại nóng rực, trong lòng nhảy dựng, cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện môi cô trắng bệch, hơi thở phun ra đến mu bàn tay anh đều cực kỳ nóng.

“A Noãn, A Noãn.” Anh lắc lắc vai cô, Cố Thanh Nghi nhíu mày, mí mắt động vài cái liền không có phản ứng nào khác.

Tâm Cố Quân Lệ bang bang nhảy thẳng, đứng lên, xốc chăn cô ra, đem người ôm vào trong lòng ngực, vội vã đi xuống lầu.

Cố phụ đang chờ ở nhà ăn, thấy Cố Quân Lệ ôm Cố Thanh Nghi xuống dưới, bước chân vội vàng đi ra cửa, ông cũng đi nhanh tới gọi anh, “Có chuyện gì vậy?” Cố Quân Lệ bước chân dừng lại, lúc này mới phản ứng lại, đem cô ôm đến sofa trong phòng khách, một mặt cùng Cố phụ nói chuyện, “Bố, A Noãn bị bệnh, ngài mau tới đây nhìn xem.”.

Anh mới vừa rồi quá sốt ruột, thế nên đã quên trong nhà còn có một vị danh y.

“Cái gì?! Sao lại bị bệnh, ban ngày còn tốt mà.” Cố phụ chống quải trượng đi tới, ngồi ở một bên ghế nhìn kỹ sắc mặt Thanh Nghi, rồi bắt mạch cho cô.

Ông nói nhũ mẫu Tân đến phòng ông lấy ngân châm, trước mắt sẽ châm kim Cố Thanh Nghi, rồi ghi ra mấy đơn thuốc, sai người nhanh chóng đến tiệm để bốc, một trận bận rộn qua đi, sau khi uống thuốc, sắc mặt Cố Thanh Nghi cũng đã tốt lên một chút, nhưng người vẫn chưa tỉnh.

Cố Quân Lệ ở một bên cẩn thận dò hỏi, “Bố, A Noãn sao thế ạ?”.

Cố Quân Lệ rũ mắt nhìn Cố Thanh Nghi đang nằm không nhúc nhích trên ghế sofa, nghĩ đến tối hôm qua cùng cô náo loạn đến nửa đêm, trong lòng không khỏi hối hận, không nên cùng cô phóng túng.

Cố Thanh Nghi vì bị cảm lạnh dẫn đến mệt nhọc sinh bệnh, ban ngày lời nói của Cố phụ gây cho cô đả kích quá lớn, đầu óc không nghĩ thông suốt, trở về phòng lại miên man suy nghĩ, nên nằm xuống một lúc thì phát bệnh.

Cô hôn mê hai ngày hai đêm, khiến cho cả Cố phụ cũng hoài nghi chính mình có phải hay không khám sai rồi, Cố Quân Lệ lại càng lo lắng không thôi. Ban đêm Cố phụ muốn nhờ nhũ mẫu Tần giúp đỡ chăm sóc, Cố Quân Lệ lại nói nhũ mẫu Tần tuổi lớn, sợ chiếu cố không được, nhưng trong Cố gia trừ bỏ nhũ mẫu Tần thì còn lại đều là nam nhân, càng không thuận tiện chăm sóc.

“Ban đêm để con chăm em ấy, bố không cần suy nghĩ nữa.” Cố Quân Lệ nhìn phụ thân nói.

Cố phụ có chút kinh ngạc nhìn anh, ông biết huynh muội hai người cảm tình tốt, khi còn nhỏ cũng thường ngủ chung, nhưng hiện tại đều đã trưởng thành, ban đêm ở cùng một gian phòng thì không tốt lắm. Bất quá suy nghĩ lại, em gái ngã bệnh, anh trai ban đêm chiếu cố cũng không quá kỳ quái, nên ông cũng không nói thêm gì nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »