Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Tương Thôi

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân tặng bạn Hương Vân và các độc giả đã đồng hành cùng "Noãn Tương Thôi"

Ban đêm Cố Thanh Nghi phát tác. Cơ thể tuôn ra rất nhiều mồ hôi, trên mặt, trên người tất cả đều là mồ hôi, Cố Quân Lệ phải cầm khăn lông giúp cô lau người.

Vất vả hầu hạ cô thật tốt. Đến nửa đêm cô lại bắt đầu nói mê sảng, một hồi kêu bố, một hồi lại gọi anh trai. Sau đó dừng lại, không biết là đang mơ cái gì, mặt mày tái nhợt, đang hôn mê mà cũng chảy ra hai hàng nước mắt, Cố Quân Lệ vô cùng lo lắng, chỉ có thể dỗ dành cô, mãi đến gần sáng hôm sau tình hình mới đỡ hơn một chút.

Ngày hôm sau Cố phụ lên lầu khám bệnh lại cho Cố Thanh Nghi, nhìn thấy Cố Quân Lệ khiến ông thật hoảng sợ, dưới mắt anh là hai quầng thâm đen đặc, cả người tiều tụy không ít. Cố phụ có chút đau lòng, “Đêm nay vẫn nên để nhũ mẫu Tần chăm sóc đi, con nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng để đến khi em con khỏi rồi thì tới lượt con bị bệnh.”.

Cố Quân Lệ nhận chén cháo do nhũ mẫu Tần bưng lên, vừa ăn vừa nói, “Mấy ngày này con không đi đến công ty, đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nhũ mẫu Tần tuổi đã lớn, muốn chiếu cố cũng không hết sức được.” Ăn xong liền buông chén cháo, đi xuống dưới lầu gọi điện thoại giao công việc cho nhân viên.

Cố phụ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của anh, con trai này của ông đối với em gái thật sự là tình cảm không khỏi quá tốt rồi.

Thẳng đến ban đêm ngày thứ ba Cố Thanh Nghi mới tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng đen như mực, thần chí hoảng hốt, không phân được rõ bản thân đang ở nơi vào, ý thức còn dừng lại ở trong mộng.

Là nỗi ác mộng mất đi Cố Quân Lệ.

Trước mắt đen kịt một mảnh, giống như có một cái động đen kịt cắn nuốt lấy người, dường như muốn đem cô nuốt vào, Cố Thanh Nghi bất lực thở dốc, ở trong bóng tối khó chịu đến nức nở thành tiếng.

“A Noãn.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, bàn tay ấm áp nắm lấy tay nhỏ lạnh lẽo của cô, đèn bàn bên giường “bụp” một tiếng, ánh đèn sáng lên.

Ánh sáng từ ngọn đèn xua tan màn sương đen đang bao phủ lấy cô, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô, Cố Thanh Nghi xoay đầu nhìn, Cố Quân Lệ ngồi dưới ánh đèn, chống hai tay cúi đầu nhìn cô.

“A Noãn, em tỉnh rồi?” Tay anh sờ lên trán cô, đẩy đi làn tóc rối, bàn tay khô ráo lau đi mồ hôi trên mặt cô.

Cố Thanh Nghi chớp chớp mắt, thanh âm nghẹn ngào thấp giọng gọi anh, “… Ca ca?” Cô sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ hãi tỉnh mộng lại thì anh sẽ không ở bên người nữa.

“Còn khó chịu không? Có đói bụng không? Trước ngồi dậy uống miếng nước nhé?” Cố Quân Lệ ngồi dậy, ôm lấy vai cô, để cô dựa lưng vào trước ngực mình. Tay duỗi ra lấy một cái ly nước đang để ở tủ bên giường, đặt lên trên môi cô.

Cố Thanh Nghi vẫn luôn giương mắt nhìn anh, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc, bị động uống hai ngụm nước, liền nhìn chằm chằm vào anh không nhúc nhích, giống như một người gỗ.

Cố Quân Lệ buông ly nước, cúi đầu nhìn cô, thấy cô mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào mình mà không hề nháy mắt, cúi đầu hôn hôn lên mí mắt cô, những sợi râu lún phún ở cằm cạ cho cô một cơn đau nhè nhẹ.

“Sao nhìn anh chằm chằm vậy? Có đói bụng không? Anh đi xuống lấy gì cho em ăn nhé.” Nói xong, liền đem cô nằm lại xuống giường, đứng dậy muốn rời khỏi giường, lại bị cô một phen kéo lấy tay áo.

“Đừng đi. Ca ca đừng đi.” Trong ánh mắt lại nhịn không được dâng lên một tầng hơi nước, cô hiện tại yếu ớt lại mẫn cảm, giống như một đóa mai nho nhỏ.

Cố Quân Lệ vội dỗ dành, thấy cô dính người đến lợi hại, chỉ có thể lấy một tấm thảm quấn cho cô, rồi cùng nhau đi xuống lầu. Trong phòng bếp đã có canh do nhũ mẫu Tần chuẩn bị sẵn, vẫn luôn đặt trên bếp. Cố Quân Lệ múc một chén, đặt lên bàn chờ nguội.

Cố Thanh Nghi ngây ngốc ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sự di chuyển của Cố Quân Lệ, thẳng đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới thở nhẹ một hơi. Tay nhỏ vói qua gắt gao nắm chặt góc áo anh, Cố Quân Lệ cúi đầu nhìn góc áo của bản thân bị cô nắm đến nhăn nhúm, có chút dở khóc dở cười.

Bàn tay to bao lấy tay nhỏ của cô, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.

“A Noãn, về sau đừng sinh bệnh nữa, được không?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »