Chương 73

Cố phụ sáng sớm ngày hôm sau lên lầu xem bệnh cho Cố Thanh Nghi. Cô chỉ là cảm mạo bình thường, không biết sao lại liên tục hôn mê mấy ngày không tỉnh, Cố phụ mấy ngày nay đều đang rầu rĩ, thậm chí hoài nghi chính mình có phải khám sai rồi hay không.

Ban đêm suy nghĩ đến vài khả năng, ngày hôm sau liền muốn đến phòng cô sớm để bắt mạch lại.

Ở ngoài cửa gõ gõ, không người trả lời, đoán chắc Cố Quân Lệ vẫn chưa dậy, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tấm rèm nơi ban công còn chưa được kéo ra, chỉ có một vài tia nắng ban mai len qua khe hở, trong phòng còn hơi tối. Cố phụ đưa tay mở đèn, chống gậy bước đến bên giường. Tấm thảm thật dày trên mặt đất nên không làm vang lên tiếng gậy chống xuống đất.

Bên mép giường có để một chiếc ghế dựa, chính là để cho Cố phụ ngồi mỗi khi ông bắt mạch cho Thanh Nghi, bước đến gần, hình ảnh trên giường đã khiến ông ngây ngẩn cả người.

Hai đứa con trai con gái của ông nằm trên giường ôm ấp nhau như một đôi chim uyên ương, trong cùng một ổ chăn, cả người Cố Thanh Nghi chôn trong lòng ngực Cố Quân Lệ, còn tay Cố Quân Lệ thì choàng qua vai em gái, cằm dựa vào đỉnh đầu cô, hai người đang ngủ ngon lành.

Cố phụ cảm thấy huyết khí dâng lên, mở to hai mắt nhìn, ông quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hơi thở trở nên hổn hển, một tay run rẩy đỡ lấy ghế dựa, cây gậy khua trong không khí, va vào mép giường, lăn ra mặt đất, phát ra âm thanh thật lớn.

Cố Quân Lệ mở mắt ra, liền nhìn thấy Cố phụ đang đứng ở mép giường, mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm mình. Cố Thanh Nghi đang nằm trong ngực anh bị âm thanh phiền nhiễu, cau mày nỉ non hai tiếng, cọ cọ vào ngực anh, rồi nắm vạt áo anh tiếp tục ngủ.

Cố Quân Lệ mấy ngày nay rất mệt nhọc, vì thức suốt đêm chiếu cố cô nên hầu như không thể ngủ được giấc nào, tối hôm qua nhìn thấy Cố Thanh Nghi cuối cùng cũng đã tỉnh lại, niềm lo lắng trong lòng cũng được hạ xuống, nên buông lỏng tinh thần, đánh một giấc ngủ sâu, không ngờ tới Cố phụ mới sáng sớm đã lên phòng rồi.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng rút cánh tay đang để phía dưới đầu của Cố Thanh Nghi, kéo bàn tay đang lôi kéo vạt áo mình của cô, đắp chăn cho cô xong xuôi, điều chỉnh sắc mặt như bình thường, rồi bước xuống giường.

“Con chào bố ạ.” Anh đứng lên. Cầm lấy ly nước bên tủ đầu giường, từ từ uống một ngụm.

“Con…Con sao lại thế này?!” Cố phụ hạ giọng chất vấn.

Cố Quân Lệ nhìn khóe mắt phiếm hồng của phụ thân, môi ông run rẩy, anh nghĩ đến bệnh tình của ông, thầm than một tiếng.

Hiện tại chưa phải là cơ hội tốt để anh có thể nói rõ ràng mọi chuyện với ông.

“Em ấy tối hôm qua nháo loạn quá ạ, nên còn mới ôm em ấy dỗ ngủ." Anh bước đến bên người Cố phụ, nhặt cây gậy từ dưới đất lên, đưa cho ông.

Cố phụ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trầm mặc của anh một hồi lâu. Chậm rãi duỗi tay tiếp nhận quải trượng, “Về sau đừng làm ra hành động như vậy nữa, nếu bị người khác nhìn thấy, danh dự của em gái con sẽ bị ảnh hưởng đó, biết không?”.

Cố Quân Lệ kéo kéo khóe miệng, không nói chuyện, xoay người đi đến bên cửa sổ, “Xoát” một tiếng, tấm rèm dày đươc kéo ra. Ánh mặt trời từ bên ngoài tiến vào phòng, còn loáng thoáng nghe được vài tiếng chim hót.

Biết Cố Thanh Nghi đã tỉnh, mọi người trong Cố gia đều thực vui vẻ. Áp lực nhiều ngày nay thật khiến người trong nhà khó chịu.

Bất quá Cố phụ lại không có được niềm vui như những người khác, từ buổi sáng ông thấy được hình ảnh hai anh em Cố Quân Lệ nằm trên giường kia, suốt đêm đều ngủ không yên. Tuy rằng lời giải thích của Cố Quân Lệ có làm ông yên tâm phần nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tình cảm giữa hai anh em chúng nó thật sự là tốt quá mức bình thường.

Ông là gia chủ của Cố gia, nhiều năm này Cố gia đều thuộc dòng dõi thư hương, chú trọng lễ nghĩa. Hơn nữa hiện giờ Cố gia tại Thượng Hải cũng rất có tiếng tăm, nếu truyền ra tin đồn anh em lσạи ɭυâи, quả thực hậu quả là điều ông không dám tưởng tượng, ông nhất quyết không cho phép cái tình cảm như vậy phát sinh!