Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Noãn Tương Thôi

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Cố Thanh Nghi tỉnh giấc, Cố Quân Lệ đang ngồi trên sofa gần ban công xem văn kiện.

Ánh thái dương rực rỡ chiếu lên người anh. Hình dáng một bên sườn mặt phát sáng như được mạ một lớp ánh vàng, hàng lông mi dài nhấp nháy như cánh bướm đùa giỡn trên lớp thái dương ánh vàng đó, ánh mắt cô dừng lại trên sóng mũi cao thẳng, rồi đến cánh môi mỏng hơi nâng lên, khóe miêng nhếch nhẹ.

Cả người anh như được ánh nắng bao tỏa, tựa như một vị thần trên trời, tốt đẹp đến không chân thật. Cố Thanh Nghi nghiêng người, đầu gối lên cánh tay, híp mắt ngắm anh. Chung quanh thật yên tĩnh, toàn thế giới phảng phất như chỉ còn lại người nam nhân đang ngồi trước mặt cô đây.

Tối hôm qua sau khi cô tỉnh lại từ cơn sốt, thì cũng đã quên đi một số chuyện, bây giờ tỉnh táo lại thì cô cũng đã nhớ lại. Cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân quá buồn cười, sao có thể không tin tưởng anh như vậy? Chắc là do chuyện kiếp trước đã gây cho cô áp lực cảm thấy không an toàn, chỉ cần thấy một chút khả năng nguy hiểm đều sẽ tự khiến cho bản thân sợ hãi cực độ.

Cố Quân Lệ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, thấy cô đã tỉnh, buông văn kiện trong tay, đứng dậy đi đến mép giường.

“Tỉnh rồi à?” Anh ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ đỉnh đầu của cô.

Cố Thanh Nghi nắm lấy tay anh, áp mặt vào, nhẹ nhàng cọ cọ, “Em đã ngủ rất lâu rồi sao?” Âm thanh nũng nịu, giống như một chú mèo nhỏ lười biếng, cầu yêu thương.

“Em giờ mới biết sao? Về sau đừng như vậy nữa, phải chú ý sức khỏe của mình đó.” Trán anh áp lên trán cô, hơi thở phun lên mặt cô, ấm áp mà lại ngứa.

Cô đưa tay lên mặt anh, đầu ngón tay men theo vầng trán cao, cánh mũi thẳng, cuối cùng đè lên cánh môi của anh.

“…Anh sẽ thích người khác sao?” Cô vẫn là nhịn không được mà hỏi anh.

“A Noãn biết hoa đào không?” Anh trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên hỏi.

“…” Cô không hiểu anh đang có ý gì.

“Hoa đào đợi đến mùa xuân để nở hoa,” anh nắm lấy tay cô hôn lên đó, cười nói, “Nhưng hoa đào lại không biết, kỳ thật chính mình mới là mùa xuân.”

Cố Thanh Nghi mở to hai mắt nhìn anh. Ý anh muốn nói, cô chính là mùa xuân của anh đó sao?.

“Chọn một người sống đến bạc đầu, trọn kiếp đến trăm năm. A Noãn, có được em, anh không còn cầu mong gì thêm nữa.”.

Cố Thanh Nghi đi học.

Trường cô đã khai giảng một thời gian, nhưng vì bị bệnh, nên mấy ngày rồi cô không thể đi học, Cố phụ vốn còn khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, nhưng Cố Thanh Nghi cảm thấy không nên trì hoãn việc học thêm nữa.

Cố Quân Lệ muốn đưa cô đến trường, nhưng cô nhìn thấy quầng thâm đen trên mắt anh, nên cuối cùng vẫn không để anh đưa đi, mấy ngày cô bệnh anh đã phải chăm sóc cô quá mệt mỏi rồi.

Hôm nay Cố Thanh Nghi ở trường học cũng không có việc gì phát sinh, chỉ có khi chuẩn bị tan học, bạn nữ ngồi bên cạnh cô, Vệ Yên Hoa, mời cô cuối tuần này đến nhà cô ấy tham dự vũ hội.

Vệ Yên Hoa là một trong số những người bạn thân ít ỏi của Cố Thanh Nghi, phụ thân cô ấy là một nhà kinh doanh có tiếng ở Thượng Hải, trong nhà cũng thường xuyên mở vũ hội, Vệ Yên Hoa cũng đã mời cô rất nhiều lần, nhưng Cố Thanh Nghi không thích bầu không khí trong vũ hội, nên chưa đi lần nào.

Nhưng lần này Vệ Yên Hoa trưng ra vẻ mặt đưa đám cầu xin cô, “Cầu xin bạn đó Thanh Nghi, lần này cậu nhất định phải đến. Bố tớ dự định trong dịp vũ hội này sẽ giới thiệu mẹ kế cho tớ, nên chắc chắn hôm đó tớ sẽ bị hành rất thảm, sao cậu có thể nhẫn tâm để tớ một mình ở đó chịu tội chứ?”.

Mẹ của Vệ Yên Hoa đã qua đời từ rất sớm, bố cô ấy lại là người đa tình, trong nhà đã nuôi mấy người tiểu thϊếp, bên ngoài cũng có không ít hồng nhan tri kỷ. Nhưng cũng may ông ấy chỉ có mỗi Vệ Yên Hoa là nữ nhi, nên cũng vô cùng yêu thương chiều chuộng cô ấy, nhiều năm nay cũng không nghe nói việc tìm mẹ kế, vậy sao hiện giờ đột nhiên lại nghĩ đến chuyện cưới phu nhân vậy nhỉ?.

“Nghe nói là coi trọng nữ nhân nào đó, cố ý vì người đó làm vũ hội.” Vệ Yên Hoa bĩu môi, uể oải nói.

Cố Thanh Nghi chớp chớp mắt, trong ấn tượng của cô, kiếp trước bố của Vệ Yên Hoa cũng không có cưới vợ mà nhỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »