Chương 77

Khi Cố Quân Lệ và Cố Thanh Nghi về đến nhà, Cố phụ vẫn còn ngồi trong phòng khách, Cố Thanh Nghi thực kinh ngạc, bố cô xưa nay đều đi ngủ rất sớm, hôm nay đã trễ như vậy rồi mà còn ngồi trong phòng khách xem báo.

“Bố ạ.”.

Cố phụ nghe tiếng, ánh mắt từ cặp kính viễn nâng lên, nhìn chằm chằm hai huynh muội.

“Đã về rồi à.” Lúc tối ông nhìn thấy tài xế Lưu về là đã cảm thấy chuyện không ổn rồi, con gái ông rõ ràng đã có người làm trong nhà đưa đón, vậy mà Cố Quân Lệ lại cố tình muốn đích thân đi đón về, thật sự đã khiến ông càng nghĩ càng kinh hãi, sao có thể ngủ yên được, liền ngồi tại đây chờ hai người trở về.

Cố phụ một bên ngồi chờ, một bên cũng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mặc kệ là hai đứa nó thật sự có tình cảm với nhau hoặc chỉ là do ông nghĩ nhiều, thì vẫn phải mau chóng đem chuyện hôn sự của mỗi đứa giải quyết, miễn cho đêm dài lắm mộng.

“Sao giờ này mà bố vẫn chưa ngủ ạ?” Cố Thanh Nghi tiến lên xoa bóp bả vai cho ông, “Người lớn tuổi, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”.

“Ai da, A Noãn còn giáo huấn bố nữa à.” Cố phụ nhìn cô, cười giải thích, “Buổi tối ăn hơi nhiều, có chút khó tiêu, ngủ không được nên mới ngồi đây. Tham gia vũ hội vui không con?”.

“Không vui đâu, vẫn là ở nhà chơi với bố thì vui hơn.” Cố Thanh Nghi làm nũng với Cố phụ.

“A Noãn là muốn chơi với bố, hay là muốn chơi với anh trai con vậy?” Đôi mắt Cố phụ liếc về Cố Quân Lệ đang đứng ở một bên.

Cố Thanh Nghi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Cố phụ, lại nhìn về hướng Cố Quân Lệ, tim đập thình thịch, cô cảm thấy hình như lời của Cố phụ có ẩn ý gì đó.

“Dĩ nhiên là con đều muốn thân thiết với cả bố và anh trai rồi.” Cô thật cẩn thận đáp lời.

Cố phụ cười ha hả vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, “A Noãn ngoan nhất, được rồi bố mệt mỏi, đi ngủ trước đây, các con cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.” Nói xong liền chống gậy chậm rãi trở về phòng của mình.

Cố Thanh Nghi trầm mặc một hồi, đi đến bên cạnh Cố Quân Lệ, thấp giọng hỏi, “Sao bố lại hỏi như vậy, vậy anh?”.

Cố Quân Lệ cười cười, xoa đầu nhỏ của cô, “Em nghĩ nhiều cái gì rồi, còn không mau lên ngủ đi.” Nói xong vỗ cánh mông của cô, xoay người lên lầu.

Cố Thanh Nghi nhìn bóng dáng đi xa của anh, nhíu mày, cô cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.

Gần đây rạp chiếu phim Thượng Hải quảng bá về một bộ phim điện ảnh, tạo nên một sự oanh động không nhỏ trong bộ phận khán giả, đây là một bộ phim quốc nội nói về đề tài võ hiệp, loại hình này trước nay chưa từng có, người dân trong nước đều cảm thấy rất mới lạ, vé xem phim cũng rất hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Cố Quân Lệ đối với bộ phim này vốn không có hứng thú, bất quá lại có người vì muốn lấy lòng anh, nên cố ý tặng cho anh hai vé xem phim, lại còn là hàng ghế cao cấp.

Cố Quân Lệ nhìn chằm chằm hai tấm vé trong tay, nghĩ đến bộ dạng như tiểu hài tử của Cố Thanh Nghi, trên mặt lộ ra nét ôn nhu.

“Đem số tiền này gởi lại cho người ta đi.” Cố Quân Lệ móc một xấp tiền từ trong lòng ngực, đưa cho thư ký.

Thư ký ra khỏi văn phòng đưa tiền cho người nọ, người kia sao dám lấy, Cố Quân Lệ nhận hai tấm vé này chính là đã cho hắn mặt mũi rồi, lúc đầu cũng không dám mong anh có thể thu phần lễ vật này, chỉ là muốn thử vận may của mình thôi, không ngờ vậy mà anh lại có thể nhận lấy! Hơn nữa số tiền Cố Quân Lệ đưa trả còn nhiều hơn số tiền ban đầu mà hắn đã tiêu để mua cặp vé này, nên càng là không dám lấy.

Thư ký kéo người qua một bên giáo huấn, “Cố cục trưởng cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, nếu ngươi không nhận số tiền này, ngài ấy cũng sẽ không nhận hai tấm vé này. Đến lúc đó đừng nói là lấy lòng, không đắc tội ngài ấy đã là không tồi rồi.”.

Người nọ vừa nghe vậy, vẫn nên nhận lấy tiền.

“Lửa đốt chùa Hồng Liên. Ca ca, anh muốn đi xem phim ạ?” Cố Thanh Nghi mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm anh, đây không phải là phong cách của Cố Quân Lệ nha.

“Không phải anh, mà là chúng ta. A Noãn cùng đi với anh nhé.” Cố Quân Lệ nhéo cái mũi nhỏ của cô, cười nói.