Chương 81

Sau khi hết phim, Cố Thanh Nghi là được Cố Quân Lệ đỡ ra ngoài, cả người mềm như bông phải dựa vào trong lòng ngực Cố Quân Lệ, nhờ anh chống đỡ mới có thể miễn cưỡng bước đi.

Dưới thân dính nhớp, tuy mới vừa rồi anh cũng đã dùng khăn tay lau qua một lần, nhưng vừa đứng dậy thì chất lỏng nơi hoa huyệt lại chậm rãi chảy tiếp ra ngoài, qυầи ɭóŧ đã quá ướt nên không thể hút thêm chất lỏng được nữa, hỗn hợp mật dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuôi theo mép đùi trong của cô chảy xuống dưới chân.

Cũng may trời đã nên tối, bên ngoài không đủ ánh sáng nên không ai phát hiện ra.

Bên ngoài rạp chiếu phim có một dãy cầu thang, Cố Thanh Nghi bám vào cánh tay Cố Quân Lệ thật cẩn thận đi xuống, chân vô lực đi lại như không còn cảm giác, bước đi mà không hề có chút sức lực nào, cô lung lung lay lay như sắp té ngã, may mắn có Cố Quân Lệ đi bên cạnh ôm chặt lấy cô.

Anh không màng đến kháng cự của cô, cong lưng bế cô lên theo kiểu công chúa. Mọi người chung quanh đều kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, Cố Thanh Nghi không dám tiếp tục giãy giụa, đem mặt vùi vào trong lòng ngực anh, chỉ mong không ai có thể nhìn thấy được mình.

Liễu Khinh Nhiên đứng cách đó không xa, cứng đờ thân mình khi thấy cảnh này.

Hôm nay cô cùng bạn học cũng đến xem phim, vừa bước ra khỏi rạp cô nhìn thấy thấy một bóng lưng nam nhân cao lớn, ở trong đám người hỗn loạn lại cực kỳ nổi bật, bên cạnh còn có một nữ hài tử nhỏ xinh, tư thế có vẻ như không thoải mái nên liên tục dựa vào lòng ngực anh, từ phía sau nhìn tới cảm thấy vô cùng xứng đôi, vô cùng ân ái.

Rất nhiều cặp tình nhân lựa chọn tới rạp xem phim, nhưng bóng lưng của người nam nhân đó khiến cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc, cô đi theo sau hai người, đến đoạn cầu thang, nam nhân kia nghiêng mặt nhìn nữ tử đi bên cạnh mình, ánh đèn bên đường vừa vặn chiếu lên khuôn mặt anh, cánh mũi thẳng, khóe miệng hơi mỉm cười, chẳng phải là Cố Quân Lệ đó sao.

Trong lòng cô nhảy dựng, thật sự là không thể tin được, quay đầu nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh anh, người đó đưa lưng về phía cô, vẫn luôn không quay mặt qua. Cô ý đồ đi thật mau để đuổi kịp xem mặt, không ngờ cô gái đó lảo đảo bước chân, được Cố Quân Lệ ôm thật chặt.

Nhìn anh vô cùng khẩn trương, ngay lập tức cúi người ôm cô gái kia lên, người con gái đó cũng đem mặt vùi sâu trong lòng ngực anh, tay nhỏ gắt gao nắm chặt phần áo sau lưng anh, trên cổ tay trắng muốt còn mang một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.

Liễu Khinh Nhiên dừng bước chân, đứng tại chỗ thất hồn lạc phách. Cô vốn tưởng rằng Cố Quân Lệ là một người lạnh lùng, không hiểu tình yêu, thậm chí cô còn nuôi suy nghĩ cho dù anh là tảng băng ngàn năm thì cô vẫn nguyện ý dùng toàn bộ tình cảm nóng bỏng của mình để nung chảy anh. Vậy mà giờ đây cô phát hiện ra tất cả đều chỉ là những suy nghĩ buồn cười của chính cô, anh ấy lạnh lùng, nhưng không phải là với tất cả mọi người, cũng có nữ nhân khiến anh ấy khom lưng sủng ái.

Ngày hôm sau khi Cố Thanh Nghi thức dậy, vẫn còn hơi ngây ngốc, những việc phát sinh sau khi trở về nhà cô có chút không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như Cố phụ vẫn còn ngồi trong phòng khách và có nói gì đó, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Cô nhíu mày xoay người xuống giường, rửa mặt xong liền đi xuống lầu. Cô dậy trễ, Cố Quân Lệ đã ra cửa, Cố phụ còn ngồi trên bàn ăn xem báo.

“Con chào bố ạ.”.

Cố phụ thấp giọng ừ một tiếng, vẫn như cũ cúi đầu xem báo.

Cố Thanh Nghi cảm thấy ông hôm nay có chút kỳ quái, ngày xưa bố chắc chắn sẽ nhắc nhở cô vài câu, nhưng hôm nay lại trầm mặc một cách khác thường.

Cô có chút thấp thỏm ngồi xuống, tiếp nhận chén cháo do nhũ mẫu Tần mang lên cho cô, dùng muỗng nhỏ ăn từng miếng.

Cố phụ đột nhiên buông tờ báo, nghiêng mặt qua nhìn cô, “A Noãn, hôm qua bố đã gọi điện thoại cho Từ gia, thương lượng với họ về hôn sự giữa con và Trí Thâm, phía Từ gia hy vọng các con có thể mau chóng thành hôn.”.

“Bố!” Cố Thanh Nghi kinh ngạc nhìn ông, “Hai người bọn con còn chưa nhận thức nhau được bao lâu đâu ạ.”.

“Cũng đã nửa năm rồi, thời gian vậy thì cũng không tính là ngắn. Lại nói tiểu tử Trí Thâm kia, bố nhìn qua rồi, cũng là một người tài hoa, gia thế lại không tồi, con còn muốn chọn người nào tốt hơn nữa sao?” Cố phụ cau mày nhìn cô, không để ý đến sự phản đối của Cố Thanh Nghi.

“Nhưng con còn nhỏ, con vẫn còn muốn ở cùng với bố nhiều hơn.”.

“Con là muốn ở cùng với bố? Hay là muốn ở cùng với anh trai con?” Đôi mắt sắc bén của Cố phụ nhìn chằm chằm cô, trên mặt không hề có chút biểu tình nào là vui đùa.

Đầu Cố Thanh Nghi ong một tiếng, cô rốt cuộc đã ý thức được, gần đây phụ thân có sự khác thường không phải là do cô nghĩ nhiều, mà là bố đã biết, biết chuyện tình cảm giữa cô và Cố Quân Lệ!