Chương 82

Nhà ăn yên tĩnh đến đáng sợ, không khí tựa hồ như bị đóng băng, toàn thân Cố Thanh Nghi cứng đờ ngồi tại chỗ, trong đầu cuồn cuộn các loại suy nghĩ.

Cuối cùng cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, muốn trực tiếp ngả bài với phụ thân, “Bố ạ, con và anh trai có...”.

“Con nếu muốn ở cạnh bố, thì dù cho gả vào nhà khác thì vẫn có thế thể về thăm bố thường xuyên, gả chồng không đáng sợ như con tưởng tượng đâu.” Cố phụ ngay lập tức đánh gãy lời nói của Cố Thanh Nghi, “Từ gia cách nhà chúng ta không xa, đều cùng ở Thượng Hải, con muốn về thăm bố lúc nào cũng tiện.”.

Cố Thanh Nghi nghiêng đầu nhìn ông, Cố phụ tháo xuống mắt kính xuống, nhéo nhéo cánh mũi, “Hai ngày sau bố sẽ mời người Từ gia đến nhà mình chơi, mọi người sẽ cùng nhau thảo luận xem hai con muốn có dạng hôn lễ gì, kiểu Trung Quốc hay Tây phương các con cứ tùy ý lựa chọn, con thích kiểu nào thì chúng ta tổ chức kiểu đó.”.

“Bố, con không muốn gả cho Từ Trí Thâm, con cũng không thích hắn.” Vẻ mặt Cố Thanh Nghi kiên quyết, kiếp này cô chắc chắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ, lặp lại những bi thảm của kiếp trước.

“Cảm tình là có thể từ từ bồi dưỡng, bố biết hiện tại người trẻ các con có tư tưởng tự do yêu đương, nhưng con cũng đừng quên câu ‘ba mẹ đặt đâu, con ngồi đấy’ mới là truyền thống của chúng ta bao đời này!” Hôm nay Cố phụ quyết tâm muốn Cố Thanh Nghi phải gật đầu đáp ứng.

Phía Cố Quân Lệ quá cường ngạnh, tối hôm qua hai người bọn họ trở về thấy ông ngồi ở phòng khách, Cố Quân Lệ cũng không e dè, ngay trước mặt ông đem Cố Thanh Nghi bế lên lầu. Cố phụ cảm thấy chuyện này đã là lửa sém đến lông mày, nếu vẫn không nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.

Suy nghĩ cả đêm, quyết định xuống tay từ phía đứa con gái tương đối nghe lời này của ông.

“Bố ạ, con thực sự xin lỗi, bất luận thế nào con cũng sẽ không gả cho Từ Trí Thâm, con đã có người con yêu rồi, đời này trừ anh ấy ra thì con sẽ không gả cho bất cứ ai khác!” Cố Thanh Nghi không muốn cùng phụ thân vòng vo nữa, nếu ông đã biết, thì che giấu cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Cố phụ vừa nghe vậy, gân xanh trên trán nảy lên, ông không ngờ rằng nữ nhi bình thường rất ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy mà bây giờ lại ngỗ nghịch không nghe lời ông, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Cố Thanh Nghi, “Ta mặc kệ con thích ai, con không muốn gả cũng phải gả!”.

“Bố, con không phải con gái ruột của ngài, tại sao con và anh trai lại không thể ở cùng bên nhau? Con…”.

“A Noãn!”.

Cố phụ rống lớn một tiếng, đôi mắt như thanh kiếm sắc hướng thẳng về cô, ngực phập phồng kịch liệt. Hoài nghi là một chuyện, nhưng nghe được lời khẳng định từ miệng cô lại là một chuyện khác. Ông cảm thấy mình không thể tiếp tục nghe được nữa, càng không muốn tin chuyện tình cảm giữa hai đứa con là thật.

Cố phụ hít sâu một hơi, hòa hoãn cảm xúc chính mình, rũ mắt, có chút vô lực nói, “A Noãn con đã trưởng thành, bố hy vọng con trước khi làm ra quyết định thì cần suy ngẫm hậu quả trước sau, đừng để cho gia tộc chúng ta phải chịu sự đàm tiếu của người đời.”.

“Chẳng lẽ thể diện còn quan trọng hơn hạnh phúc của con sao bố?” Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao kiếp trước Cố Quân Lệ không thể thuyết phục được phụ thân rồi, nếu không phải về sau Cố Quân Lệ gặp nạn qua đời, chỉ sợ bố sẽ để cho hai người bọn họ cả đời cũng không thể ở bên nhau.

“Hạnh phúc? Chẳng lẽ bị thế nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, ở sau lưng nói lời khinh bỉ các con, đây là hạnh phúc mà con muốn có?” Cố phụ nâng mắt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

“Nhưng con và ca ca cũng không phải là...”.

“Ngừng lại, con không cần nói nữa! Lên lầu đi, bố mệt rồi.” Cố phụ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, cầm tờ báo trên bàn che lấy phía trước mặt, thể hiện rõ ràng ông không muốn nói chuyện nữa.

Cố Thanh Nghi nhìn cánh tay khô gầy tiều tụy của ông, bàn tay nắm tờ báo còn run lên nhè nhẹ, thôi tốt hơn thì vẫn không nên tranh cãi với bố lúc này, cô đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Có lẽ cho bố thêm chút thời gian suy nghĩ thì sẽ tốt hơn.

Cố Thanh Nghi ở trong phòng suy tư một hồi, vẫn cảm thấy nên đem chuyện này nói cho Cố Quân Lệ, để buổi tối anh ấy trở về có sự chuẩn bị. Cô liền cầm theo túi xách nhỏ, trộm lén rời đi từ cửa phía sau nhà.

Ở Thượng Hải, có khi Cố Quân Lệ sẽ đi đến cửa hàng của gia đình, có khi lại đến văn phòng chính phủ làm việc. Hôm nay cô xuống lầu trễ, nên không rõ hôm nay anh sẽ làm việc ở đâu, cô dự định sẽ đến cửa hàng của nhà mình trước, không ngờ tới nơi rồi thì được biết Cố Quân Lệ cũng không đến đây. Đành phải lại vòng đến văn phòng của tân chính phủ, chạy qua chạy lại đã tiêu tốn không ít thời gian.

Mới đi vào, trên hành lang bỗng xuất hiện một nữ tử chạy qua, hai tay che mặt, đυ.ng trúng vào người Cố Thanh Nghi, lực đạo tông mạnh đến mức suýt chút nữa làm cô té xuống đất, túi xách cầm tay cũng bị rớt trên mặt đất.

Cô gái kia phát hiện mình đυ.ng vào người khác, vội hoang mang rối loạn xin lỗi cô, tay che mặt cũng hạ xuống, lúc này mới thấy rõ người đó là Liễu Khinh Nhiên, hai mắt hồng hồng ầng ậc nước.

Cố Thanh Nghi nhìn nhìn, cuối hành lang là văn phòng của cục trưởng.

Liễu Khinh Nhiên sao lại ở đây?.