Chương 10: Ngủ lại

Diệp Cẩn Bạch mời Bùi Túc ăn khuya, lúc đi ra khỏi tiệm đồ ăn khuya vốn dĩ là đường ai nấy đi với Bùi Túc, kết quả hai người đi được mấy bước, Bùi Túc nhìn Phúc Chu, lắc đầu nói: “Dạ Hồi đóng cửa rồi.”

Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, cửa lớn của Phúc Chu đóng chặt, Bùi Túc đi gõ cửa, nửa ngày cũng không có người phản ứng.

Không cần hỏi cũng biết Bùi Túc chắc chắn là không đem chìa khóa, Diệp Cẩn Bạch nghĩ nghĩ, dứt khoát mời Bùi Túc ở nhà cậu nghỉ ngơi một đêm.

Bùi túc vui vẻ đồng ý.

Có điều trong nhà không có cái giường thứ hai.

Diệp Cẩn Bạch lúc đứng ở cầu thang mới nhớ đến chuyện lúng túng này.

“Nếu như anh không ngại, ngủ trên giường trong phòng tôi được không? Ga giường đã đổi tối qua, chăn cũng thường xuyên được phơi nắng.” Diệp Cẩn Bạch nói.

Bùi Túc hỏi: “Vậy cậu ngủ ở đâu?”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Tôi có thể ngủ dưới đất.”

Bùi Túc lắc đầu: “Cùng ngủ đi, lấy hai cái chăn là được rồi, tôi giúp cậu trải giường, cậu đi tắm rửa.”

Diệp Cẩn Bạch mở tủ, vừa lấy một cái chăn khác, vừa nói: “Không sao, trong nhà thật ra có 3 cái ga trải giường, bây giờ trời không lạnh, trải lên giường là được ròi, rất dễ trải.” Nói rồi nhanh nhẹn trải giường, lại lấy đồ ngủ từ trong tủ ra, nhét qυầи ɭóŧ vào giữa áo và quần, đưa cho Bùi Túc.

“Cái này là quần áo ngủ thím tôi gửi đến, kết quả quên mất số đo của tôi, mua cỡ lớn, hẳn là anh mặc được.” Thực ra là mua cho anh họ của cậu, kết quả anh họ cậu béo lên không mặc được, dứt khoát gửi cho cậu.

Bùi Túc nhận lấy, Diệp Cẩn Bạch dẫn anh đến phòng tắm, sau khi anh đi vào, phát hiện qυầи ɭóŧ đã được nhét bên trong, không nhịn được mà cười một tiếng.

Anh tắm xong thay quần áo, thế mà còn rất vừa người, lúc đi ra Diệp Cẩn Bạch đang nặn tượng mèo đất, bụng tròn tròn, rõ ràng không phải là Dạ Hồi.

Diệp Cẩn Bạch rõ ràng rất thích con mèo nhỏ, nặn xong rồi cẩn thận đặt lên bàn, rồi đi vào phòng tắm.

Tắm xong bò lên giường nói ngủ ngon với Bùi Túc, rất nhanh liền ngủ mất.

Cậu ngủ rất ngon, gần như là không lật người, hô hấp rất nhẹ, vô cùng an tĩnh.

Bùi Túc nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cậu trong bóng tối.

Từ lúc Diệp Cẩn Bạch xuất hiện trước mặt anh, anh liền không cầm lòng được mà mê luyến người này.

Anh suy nghĩ một chuyện --- anh rốt cuộc là mê luyến Chung Linh, hai là mê luyến chính bản thân Diệp Cẩn Bạch?

Diệp Cẩn Bạch cử động một chút, chăn cũng trượt xuống, Bùi Túc cười, giúp cậu kéo chăn lên.

Bây giờ không làm rõ được, có điều cũng không sao, ngày rộng tháng dài ở chung với nhau, tự nhiên sẽ biết rõ thôi.

........

Bùi Túc là không cần nghỉ ngơi, anh cả đêm không ngủ, chỉ nằm trên gối dưỡng thần, chờ đến lúc 4 giờ, Bùi Túc lặng lẽ rời giường, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Anh nghe thấy động tĩnh ở cửa, lập tức mở cửa ra, đối mắt với con mèo vàng ngậm một con chuột chết trong miệng, bụng con mèo vàng rất to, nhìn rất giống con mèo đất mà Diệp Cẩn Bạch nặn tối qua.

Mèo vàng thấp giọng kêu một tiếng, nhìn về phía sau anh vài cái, không nhìn thấy Diệp Cẩn Bạch, vì thế đuôi vung lên, ngậm lễ vật của mình đi mất.

Nó không muốn tặng lễ vật cho người xa lạ.

Đến 4 rưỡi Diệp Cẩn Bạch bị chuông báo thức gọi tỉnh, cậu rời giường rửa mặt xong, Bùi Túc đã bưng bữa sáng đi ra.

“Ăn sáng thôi.”

Bùi Túc đưa đũa cho cậu, Diệp Cẩn Bạch ngồi xuống đối diện anh.

Hai người ăn sáng xong, Diệp Cẩn Bạch bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho hôm may.

Đến 5 giờ 15, cậu nghe thấy một trận âm thanh ‘túc túc’, Bùi Diệp đúng lên mở cửa, chim hoàng anh đã dưỡng thương tốt bay vào.

Chim hoàng anh đậu trên vào Diệp Cẩn Bạch, cái mỏ mềm mềm chải tóc cho cậu, hưng phấn ríu ra ríu ríu rít, ồn ào đến mức Diệp Cẩn Bạch bắt đắc dĩ cười cười.

Bùi Túc nói: “Nó có thể hóa hình rồi, cố ý đến đây nói tin tốt này cho cậu.”

Diệp Cẩn Bạch nắm lấy nó: “Thật sao? Vậy biến một cái nào?”

Chim hoàng anh trịnh trọng gật đầu, cánh nhỏ che lấy đầu, một hồi lâu, chỉ nghe tiếng ‘chϊếp’, một sợi khói trắng thổi qua, Diệp Cẩn Bạch cảm thấy trên tay nhẹ đi, một thiếu niên mặc áo vàng đứng trước mặt.

Răng trắng môi hồng, là một thiếu niên lang anh tuấn.

“Anh Bạch.”

Chim hoàng anh lúc là một con chim ồn ào hoạt bát khiến người ta đau đầu, sau khi biến hình lại rất hiểu lễ phép, đứng yên tại chỗ thân thiết mà gọi Diệp Cẩn Bạch, lại ngoan ngoãn hành lễ với Bùi Túc.

“Tiểu yêu núi Hương Mai bái kiến đại nhân.”

Bùi Túc cười gật đầu.

Chim hoàng oanh chào hỏi xong liền sáp lại gần Diệp Cẩn Bạch, đi theo trước theo sau, dáng vẻ đáng thương làm Diệp Cẩn Bạch cảm thấy buồn cười.

“Ngươi muốn làm gì?” Diệp Cẩn Bạch xoa xoa tóc nó.

Hoàng oanh đáp: “Em không có tên, anh Bạch đặt tên cho em được không?”

Không có tên? Diệp Cẩn Bạch kinh ngạc.

Bùi Túc giải thích nói: “Các yêu quái trong thị tộc mới có tên họ, tự mình tu luyện thành yêu quái, yêu quái có cha mẹ là dã thú bình thường đều không có tên họ, giống như Dạ Hồi, tên nó cũng là do tôi đặt.”

Hoàng oanh gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, anh Bạch, em không biết chữ, anh giúp em đặt một cái tên đi.”

Diệp Cẩn Bạch không chịu nổi ánh mắt của nó, bại trận: “Được rồi, anh đặt cho cậu một cái tên.”

Hoàng oanh lập tức cọ lên người cậu.

Diệp Cẩn Bạch khó xử một chút, nói: “Không bằng gọi là Thương Canh đi, nếu như cậu không ngại, cũng có thể theo họ của anh.”

Thương Canh là cách gọi khác của hoàng oanh.

Gãi đúng chỗ ngứa! Hoàng oanh âm thầm nắm tay, mặt ngoài vẫn là vẻ mặt ngoan ngoãn, chỉ là trên mặt vẫn mang theo hưng phấn: “Em không ngại không ngại!”

Đâu chỉ không ngại, đơn giản là cao hứng điên rồi, Diệp Thương Canh dính người, vẫn may nó hiểu chuyện, mặc dù hận không thể treo trên người Diệp Cẩn Bạch, cũng không có làm phiền cậu làm việc, ngược lại vừa ríu rít nói chuyện, một bên hỗ trợ Diệp Cẩn Bạch.

Đợi tất cả chuẩn bị xong, Diệp Cẩn Bạch ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Diệp Thương Canh đã biến về làm chim hoàng oanh, vẫn vây quanh cậu hót vang không ngừng, Diệp Cẩn Bạch nghe không hiểu đều là một vài bát quái các từng nhà trên núi Hương Mai.

Tên thích nghe bát quái.

Hôm nay có hai ‘can tướng đắc lực’ giúp đỡ, 7 giờ Diệp Cẩn Bạch đã chuẩn bị xong tất cả đồ cần dùng, bàn ghế cũng được quét tước sạch sẽ.

Diệp Cẩn Bạch duỗi tay, Diệp Thương Canh vội vàng đậu lên ngón tay của cậu, cậu vuốt vuốt lông nó, ánh mắt không biết đã nhìn đi đâu.

Diệp Thương Canh mổ ngón tay cậu, hy vọng sự chú ý của Diệp Cẩn Bạch luôn đặt trên người nó.

Diệp Cẩn Bạch lấy lại tinh thần, trấn an vuốt vuốt đầu nhỏ của nó: “Trước đây tôi có một người bạn, cũng thích bay tới bay lui quanh người tôi.”

Diệp Thương Canh vội vàng biến hình ngồi dựa vào cậu, vẻ mặt muốn nghe kể chuyện, đến Bùi Túc cũng ngồi xuống ghế bên tay trái cậu, chống cằm nhìn cậu.

Giống như là cậu nói cái gì rất thú vị vậy, trời mới biết cậu thật sự không tính nói ra mà.

Diệp Cẩn Bạch nói: “......chính là có một người bạn, cũng là chim, tôi trước khi đến đây, nó mỗi ngày đều đến trước cửa sổ nhà tôi uống nước, cũng vì vậy mà quen biết, sau đó chuyển đến đây, tôi đã để lại thư cho nó, cũng không biết nó có thể đọc hiểu không, đại khái là đọc không hiểu, tôi đến dây rồi cũng chưa từng gặp lại nó.”

Bùi Túc nói: “Nhớ nó à?"

Diệp Cẩn Bạch rũ mắt, mỉm cười nói: “Cũng không đến mức đó, hy vọng nó cho dù có ở đâu cũng có thể bình an là tốt rồi.”

.......

8 giờ, tiệm trà sữa đúng giờ mở cửa.

Diệp Thương Canh quyết định ở lại tiệm giúp đỡ, nó là yêu quái, bây giờ có thể hóa thành hình người, không cần quay về núi không có chỗ nào để đi, Diệp Cẩn Bạch dứt khoát để nó ở lại đây.

Tốn một chút thời gian dậy Thương Canh làm thế nào để thu tiền, nhớ tên các lại trà sữa xong, Diệp Thương Canh trở thành nhân viên làm thuê thứ nhất của tiệm này.

Có người giúp đỡ, Diệp Cẩn Bạch nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lượng người trên đường Tà Dương rất nhiều, nhất là những ngày nghỉ, khách du lịch chen đến con đường này, hiện giờ không phải là kỳ nghỉ dài, nhưng học sinh vẫn còn đang đi học, lúc nghỉ trưa tan học thường xuyên đến con đường này, tiệm trà sữa và tiệm bánh kem là nơi bọn họ thường đến.

Diệp Cẩn Bạch bận rộn một ngày, cửa Phúc Chu cũng đóng cả một ngày.

Lúc 7 giờ, Dạ Hồi lén lút chạy tới cửa tiệm trà sữa nhìn vào bên trong.

Bùi Túc chỉ xem như không nhìn thấy nó, thong thả ung dung mà dạy Diệp Thương Canh thanh toán, Diệp Cẩn Bạch vừa định nói cái gì, điện thoại đã vang lên.

Trên điện thoại không có tên, nhưng hiển thị định vị là Phái Thị, Diệp Cẩn Bạch do dự một chút nhấn nghe: “Alo?”

“Là Diệp Cẩn Bạch sao?”

Giọng nói đối phương rất quen thuộc, Diệp Cẩn Bạch rất nhanh đã phản ứng lại ---- là lớp trưởng lớp bọn họ.

“Là tôi.”

“Ha ha ha, không dễ gì mới liên lạc được với cậu, tôi là Trần Diệp, bây giờ cũng đã tốt nghiệp mấy tháng rồi, chúng tôi cân nhắc một chút, mọi người tụ tập, nói chuyện với nhau, chính là ngày mai, ở phòng riêng số 4 ở Duyệt Thơ, cậu nhất định phải đến.”

Diệp Cẩn Bạch rất khó xử, ngày mai cậu đã mời Bùi tiên sinh đến núi Hương Mai ngắm hoa, cậu từ chối nói: “Lớp trưởng, tôi ngày mai có việc.....”

Còn chưa nói xong, Trần Diệp đã không vui: “Chuyện lớn như vậy còn muốn từ chối, giữa bạn học với nhau cần phải tụ tập duy trì tình cảm, tôi nói cậu nghe, ngày mai nếu cậu không đến, vậy tức là xem thường Trần Diệp tôi! Nhớ đó! 7 giờ tối ngày mai ở phòng riêng số 4 Duyệt Thơ.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Cẩn Bạch còn muốn gọi lại, đối phương trực tiếp không nghe.

Biết cậu có điện lại đối phương cũng không nghe, Diệp Cẩn Bạch chỉ có thể đặt điện thoại xuống.

Bùi Túc nhìn thấy thần sắc có gì đó của cậu khi nghe điện thoại đã bắt đầu chú ý, nhìn thấy cậu đặt điện thoại xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Cẩn Bạch đơn giản nói lại một chút, vô cùng xin lỗi nói: “Xin lỗi, ngày mai tôi không để đi núi Hương Mai rồi.”

Bùi Túc cười nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian rồi đi, cũng không chỉ là vì ngắm hoa.”

Diệp Cẩn bạch thấy mình hẹn trước rồi hủy, Bùi Túc còn phóng khoáng tỏ vẻ không có chuyện gì, trong lòng càng thêm áy náy, quyết định mời anh ăn cơm tối.

Diệp Cẩn Bạch cũng biết nấu cơm, dù sao cậu cũng thuê nhà nhiều năm, trù nghệ cũng không tồi, cậu nấu vào món ăn bình thường, Bùi Túc ăn rất ngon.

Còn về Diệp Thương Canh, chỉ cần là Diệp Cẩn Bạch nấu, nó đều nói ăn ngon.

Ăn cơm xong, Bùi Túc cáo từ, lúc đi ra cửa còn thuận tay xách mèo đen lớn Dạ Hồi bò trên cửa sổ về, mèo đen rũ tứ chi, một bộ dáng sống không còn luyến tiếc gì.

Đêm khuya.

Bùi Túc mở cửa sổ, tiểu lâu nhà Diệp Cẩn Bạch ở đối diện, đèn cũng đã tắt, Diệp Cẩn Bạch và Diệp Thương Canh đã nghỉ ngơi, Bùi Túc dựa vào cửa sổ, gió đêm đưa tới vài tiếng chim lảnh lót.

Một con chim màu xanh ngậm một lá thư nhỏ, dừng trên song cửa sổ.

Bùi Túc gỡ lá thư xuống, bên trên chi có ít ỏi mấy chữ: Anh không dẫn cậu ấy ra ngoài sao?

Người viết là Việt Giản, rõ ràng, thời gian dài như vậy Bùi Túc không có dẫn Diệp Cẩn Bạch đi tìm cơ duyên, Việt Giản nóng ruột.

Bùi Túc phẩy tay một cái, thanh điểu đột nhiên cả kinh vỗ cánh bay đi, anh không trả lời lại, chỉ đột nhiên nhớ đến một thân ấm áp đầy hương thơm của Diệp Cẩn Bạch nằm ngủ cạnh anh.

Hương vị làm cho người ta mê muội, là đến từ Chung Linh, hay là đến từ chính Diệp Cẩn Bạch?