Chương 20: Sát tâm

“Em tìm được thứ tạm thời thay thế cho Chung Linh rồi.”

Sáng sớm, Lục Kính Thập rầm một tiếng đẩy cửa phòng Bùi Túc, Diệp Cẩn Bạch rúc trong lòng Bùi Túc bừng tỉnh, mờ mịt thò đầu ra.

Lục Kính Thập kinh ngạc --- đã yếu thành như vậy, còn, còn có sức lực làm cái kia? Anh hắn quả nhiên không phải là đại yêu bình thường! Mạnh, vô địch!

Bùi Túc cúi đầu dỗ Diệp Cẩn Bạch: “Em ngủ thêm một lát, đang còn sớm.” Đợi lát nữa ném Dạ Hồi đi trông tiệm, Cẩn Bạch có thể ở cùng anh cả ngày ở Phúc Chu.

Lục Kính Thập rất có ánh mắt mà lui ra.

Diệp Cẩn Bạch lại lắc đầu ngồi dậy: “Vừa nãy Lục tiên sinh nói tìm thấy thứ thay thế Chung Linh.”

Bùi Túc không lay chuyển được cậu, chỉ có thể cùng cậu rời giường.

.......

“Vừa nãy Lâu Triệt gửi tin đến, nói Du Trung có một con sông ngầm sinh ra Khúc Lưu, có thể tạm thời thay thế Chung Linh, lần này anh tái phát lợi hại hơn trước đây, không thể kéo dài, nhanh chóng qua đó đi.” Lục Kính Thập nói.

Khúc Lưu và Chung Linh giống nhau, không thể rời chỗ sinh ra, nêu không sẽ mất đi hiệu quả, cho nên Bùi Túc phải đích thân đến Du Trung một chuyến.

Nhưng Bùi Túc thân là đại yêu tọa trấn một phương, rời khỏi địa phương trấn thủ, tất nhiên sẽ rước lấy vô số phiền toái, bây giờ yêu lực của anh khô kiệt, khó tránh khỏi có yêu quái đui mù đυ.ng phải tới tìm chết, đường đến Du Trung tuyệt đối không yên bình.

Suy nghĩ đầu tiên của Bùi Túc là không thể mang Diệp Cẩn Bạch đi cùng, quá nguy hiểm.

Diệp Cẩn Bạch lại trực tiếp bỏ qua anh, hỏi Lục Kính Thập: “Chỉ là tạm thời thay thế sao?”

Lục Kính Thập gật đầu: “Chung Linh là thần linh chết đi, Khúc Lưu lại chỉ là linh vật, hai thứ này có chỗ không thể đánh đồng, nhưng hiệu quả lại có chỗ tương đồng.”

Hai người rất nhanh đã dựa sát gần nhau, nhỏ giọng thương lượng quá trình đi đến Du Trung, ngược lại Bùi Túc bị ném sang một bên, Bùi Túc cũng không giận, chỉ dựa vào bàn lẳng lặng nhìn Diệp Cẩn Bạch, ánh mắt mềm mại, khóe môi cũng mang ý cười.

Diệp Cẩn Bạch và Lục Kính Thập thương lượng xong, mượn cớ thu dọn đồ cùng Lục Kính Thập ra ngoài.

“Lục tiên sinh,” Diệp Cẩn Bạch ở một nơi che khuất ngăn Lục Kính Thập lại: “Nói chuyện riêng một chút.”

Lục Thập Kính vò đầu: “Gọi tôi là Kính Thập được rồi, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo như vậy, có chuyện gì thì nói đi.”

Diệp Cẩn Bạch cười cười, nhưng ý cười trong mắt lại rất nhạt: “Chung Linh có cách nào lấy ra không?”

Lục Kính Thập lắc đầu: “Không có cách nào.” Chung Linh và Diệp Cẩn Bạch đã hòa thành một thể với nhau, trừ phi lột sống Diệp Cẩn Bạch, lấy máu luyện đan được, để thay thế Chung Linh.

“Vậy......”

Lục Kính Thập nghĩ cũng không thèm nghĩ ngắt lời cậu: “Cậu đừng có nghĩ những chuyện gì khác nữa, bệnh này của anh tôi có thể lấy cậu để chữa trị, nhưng anh ấy tuyệt đối không đồng ý, cậu lẽ nào nỡ ném anh tôi một mình ở đây không quản sao?”

Diệp Cẩn Bạch trầm mặc một lúc, nói: “Tôi biết rồi.”

.......

Trong đầu Diệp Cẩn Bạch đều là bệnh cũ của Bùi Túc, lúc ở cùng Bùi Túc rõ ràng cũng có chút thất thần.

“Cẩn Bạch.” Bùi Túc gọi một tiếng.

Diệp Cẩn Bạch đột nhiên hoàn hồn: “Có chuyện gì sao, Bùi tiên sinh?”

Đối mắt phượng của Bùi Túc nheo lại, đột nhiên cúi người đè Diệp Cẩn Bạch lên bàn, Diệp Cẩn Bạch trợn tròn mắt, Bùi Túc cúi người hôn lên môi cậu.

Đợi Bùi Túc thỏa mãn buông tha cho Diệp Cẩn Bạch, thì đến khóe mặt cậu cũng đỏ lên.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Bùi tiên sinh......”

Bùi Túc khẽ cười một tiếng, lại một lần nữa cúi đầu.

Diệp Cẩn Bạch gọi 5 lần ‘Bùi tiên sinh’, Bùi Túc hung hăng hôn cậu 5 lần.

Đợi Bùi Túc buông cậu ra, Diệp Cẩn Bạch vội vàng tránh ra một chút.

Bùi Túc liếʍ liếʍ môi, dưới đáy mắt đều là sự thỏa mãn.

Khí tức Chung Linh trên người Diệp Cẩn Bạch có thể trấn an Bùi Túc rất tốt, anh lười nhác ôm Diệp Cẩn Bạch vào trong lòng.

Diệp Cẩn Bạch bị bắt nạt co rúc trong lòng anh không dám hé răng.

“Phiền rồi?” Bùi Túc nói: “Che anh kinh bạc em?”

Diệp Cẩn Bạch không trả lời, chỉ cau mày.

Bùi Túc lẩm bẩm nói: “Diệp tiên sinh đại nhân đại lượng, tha cho anh một lần đi được không?”

Diệp Cẩn Bạch mím môi, trong lòng cậu biết Bùi Túc chỉ sợ là bị Chung Linh hấp dẫn mới thất thố, trong lòng cậu lại lo lắng nhiều hơn, cho nên nhất thời thất thần, cậu nắm tay Bùi Túc: “Bây giờ còn khó chịu không?”

Bùi Túc mỉm cười lắc đầu, nhưng đáy mắt không che giấu được mệt mỏi, Diệp Cẩn Bạch lôi kéo anh lên giường nghỉ ngơi.

“Bùi tiên sinh.......” Diệp Cẩn Bạch nhỏ giọng nói: “Anh vừa rồi.......”

Bùi Túc nói: “Không có người ngoài cũng muốn gọi anh là Bùi tiên sinh sao?”

Diệp Cẩn Bạch lúc này mới hiểu Bùi Túc vừa nãy vì cái gì mà làm vậy, dở khóc dở cười: “Anh cũng quá.......” lòng dạ hẹp hòi.

Có điều cậu không dám nói, ai mà biết câu nói đó có bị Bùi Túc nhớ kỹ không, ngày nào đó hoặc hôm nay lập tức bắt nạt cậu thì sao.

Bùi Túc cúi đầu dỗ cậu.

Hai người này ở đây sến súa, tâm phúc của Bùi Túc lại thương lượng cả một ngày, xác nhận đường đi và người hộ tống, Dạ Hồi vốn dĩ cũng muốn đi theo, bị những tâm phúc khác nhất trí tống ra ngoài.

“Cậu vẫn là nên thành thật đi trông tiệm cho Diệp tiên sinh đi.”

Dạ Hồi cào bàn, nghiến răng nghiến lợi.

Tình huống của Bùi Túc không thể kéo dài, ngày hôm say đã xuất phát đến Du Trung, cộng thêm Diệp Cẩn Bạch, chuyến này có 8 người đi, lái 3 chiếc xe vô cùng cùng bình thường trà rộn vào dòng xe cộ không mấy bắt mắt.

Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch ngồi ghế sau một chiếc xe, tài xế phía trước là tâm thúc thủ hạ của Bùi Túc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, toàn tâm toàn ý lái xe, động tĩnh vách ngăn phía sau dâng lên cũng không làm hắn quay đầu lại một lần.

Bùi Túc nhíu mày, mặc dù bản thể ấn chương của Chung Linh đã được anh đeo lên người, nhưng lần phát bệnh này rất nặng, thân thể anh bây giờ không chỉ đến yêu lực cũng không thể điều động, mà thể lực phảng phất như bị rút cạn.

Anh mặc dù thần sắc vẫn như cũ, Diệp Cẩn Bạch lại cảm giác được tình huống của anh không ổn, dựa lại gần: “Anh buồn ngủ sao, có một ngủ một lúc không?”

Bùi Túc lại lắc đầu, anh là thật muốn dựa lên người Diệp Cẩn Bạch ngủ một lát, nhưng......

Anh liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong không khí có yêu khí như có như không.

Xe của bọn họ đã bị theo rõi, thứ đó bò dưới gầm xe, một đường tỏa ra yêu khí, tản ra hơi thở kiến người ta không thoải mái.

Trên đường nhiều người, không tiện động thủ, Bùi Túc bị thứ đồ dính dính này bám tham, tâm tình tối tăm.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Anh nghỉ ngơi đi, nó nếu còn dám đi theo, em sẽ cho nó nhớ ký giáo huấn.” Cậu rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt, cho dù nói những lời như vậy, vẻ mặt đều không có sát khí.

Nhưng tuyệt đối không phải là những lời khiến người ta chỉ cho rằng là đang nói đùa.

Người bình thường ôn nhu tinh tế như vậy, lại vì anh mà động sát tâm.

Bùi Túc nhắm mắt, trong lòng đều là ánh mắt kiên định và thần thái khi nói chuyện của cậu, mặc dù nhẫn nại nhưng khi mở mắt, vẫn là mất khống chế mà hôn lên, Diệp Cẩn Bạch không kịp đề phòng mà bị đè lên ghế, liếʍ láp từ trong ra ngoài một phen.

Tay nắm tay lái của tài xế phía trước không khỏi nắm chặt, xe bọn họ vốn dĩ là lái giữa hai xe, hắn giảm tốc độ liền rớt lại phía sau.

Lục Kính Thập ngồi trên xe nhìn xe chiếc xe bảo mẫu đen của anh hắn rơi lại phía sau còn cảm thấy có chút kỳ quái, tài xế hỏi hắn có cần dò hỏi tình huống không, Lục Kính Thập nghĩ người ngồi cùng Bùi Túc trên xe là Diệp Cẩn Bạch, đột nhiên ‘linh quang chợt lóe’, Lục Kính Thập tự cho rằng đã khám phá được chân tướng lập tức lắc đầu.

Ai nha, nói không chừng là không biết xấu hổ nên trốn ra phía sau, làm gì mà phải ngại người khác nhìn thấy? Lục Kính Thập uống miếng nước, vị thần già nằm xuống.

“Tiên sinh”, Diệp Cẩn Bạch bị anh hôn hô hấp có hơi loạn, đầu chọn ở cổ anh, nhỏ giọng nói, “Xe chúng ta rớt lại phía sau rồi.”

Vị trí 3 chiếc xe đã được sắp xếp trước rồi, xe Bùi Túc đi ở giữa, đề phòng vạn nhất, nếu như xảy ra tình huống cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau, cho nên tài xế đột nhiên thả chậm tốc độ, từ giữa hai thoát ra, chính là điều khiến Diệp Cẩn Bạch cảm thấy kỳ quái.

Bùi Túc phảng bất như không cảm thấy khác thường, hô hấp như có như không mà trêu ghẹo, nghe vậy chỉ ừm một tiếng, hoàn toàn không đặt trong lòng.

Trong lòng Diệp Cẩn Bạch nóng ruột, cậu cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc, không có nguyên nhân chỉ đơn giản là cảm giác, nhưng nhiều năm như vậy cảm giác của cậu không biết đã cữu cậu bao nhiêu lần.

Cậu muốn ngồi dậy dò hỏi tài tế, lại bị Bùi Túc kéo lại.

“Suỵt.”

Bùi Túc dựng ngón cái lên đặt lên môi, đôi mắt phượng nổi lên ý cười, dùng khẩu hình nói: “Đừng có rút dây động rừng.”

Xem ra Bùi tiên sinh đã biết.

Diệp Cẩn Bạch cẩn thận gật đầu, không nói gì nữa, chỉ sợ mình làm phiền đến đối phương, làm loạn kế hoạch của Bùi Túc.

Dáng vẻ cẩn thận thế mà lại còn rất nghiêm túc.

Trong lòng Bùi Túc rất thích, không nhịn được lại cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với cậu, Diệp Cẩn Bạch bị anh kéo nói chuyện, cũng quên vấn đề của tài xế, hai người sắp lại gần nhau nhỏ giọng nói chuyện.

Xe đã rẽ còn một con đường khác, trước sau một đoạn đường không có một cái xe nào.

Bùi Túc ngước mắt, hạ vách ngăn xuống: “Sao lại đi con đường này?”

Sắc mặt tài xế cương cứng, hai tay dần dần chảy mồ hôi, thấp giọng đáp: “Hồi tiên sinh, con đường này gần hơn.”

Bùi Túc nắm lấy tay Diệp Cẩn Bạch, mười ngón tay đan xen, không nhanh không chậm mà hỏi: “Lúc nghiêm cứu tuyến đường, sao lại không suy nghĩ con đường gần hơn?”

Mặt tài xế đã hoàn toàn trở nên dữ tợn, hai tay siết chặt khiến cho người khác khó chịu, lông màu đen cũng mọc từ cánh tay lên mu bàn tay, hai mắt lồi ra, chân giẫm vào chân ga.

Chiếc xe đen bảo mẫu như được uống thuốc, phát điên mà đâm thẳng vào vòng bảo hộ, sắc mặt Diệp Cẩn Bạch đột nhiên thay đổi, nghĩ cũng không nghĩ kéo Bùi Túc vào ngực bảo vệ.

Bùi Túc không để ý thật sự bị cậu kéo một phen, phát hiện cậu muốn làm gì thật sự là không thể tưởng tượng được --- anh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng có người nào bảo vệ anh như vậy.

Xe bảo mẫu đâm về phía vòng bảo hộ đột nhiên chuyển hướng, phanh lại ở bên đường.

Diệp Cẩn Bạch gắt gao ôm chặt Bùi Túc, chỉ sợ anh vì yếu ớt mà đυ.ng vào ghế dựa phía trước.

Bùi Túc thấp giọng cười, đơn giản buông lỏng, dựa vào lòng Diệp Cẩn Bạch, một bộ dáng ngoan ngoan thuận theo nếu như không xem nhẹ dụ vọng chiếm hữu mãnh liệt trong mắt anh.

Tài xế quay mặt lại, rõ ràng là một cái đầu sói.

Nó há miệng, tiếng rít gào mang theo tanh hôi lao tới.

Nó đã hoàn toàn biến thành con sói đen lớn, muốn từ ghế lái chen đến ghế sau, hai hàm răng hơi vàng cắn vào với nhau, phát ra âm thanh chói tai.

Chân sau soi đen phát lực, muốn bổ nhào cắn đứt cổ Diệp Cẩn Bạch, nhưng có thế nào nó cũng không thể phát lực, cũng không có cách nào vọt ra ngoài ---- bởi vì thể hình nó quá lớn, kẹt cứng rồi.

Mấy chiếc xe nhìn thì bình thường, nhưng chất liệu đặc thù, sói đen mặc dù là yêu quái, nhưng nhất thời cũng không thể hủy hoại cái xe được, cho nên chỉ có thể ngồi trên ghế lái không ngừng rít gào.

Bùi Túc trấn định mở cửa xe, kéo Diệp Cẩn Bạch xuống xe.

Lúc Diệp Cẩn Bạch đang lo lắng sói đen lao ra thì làm thế nào, thì hai chiếc xe còn lại xuất hiện.

Lục Thập Kính vừa xuống xe đã gào lên: “Bùi Túc! Anh làm cái gì vậy? Tại sao nó lại đưa anh đến đây? Anh chê anh chưa đủ nguy hiểm hả?!”

Diệp Cẩn Bạch tán đồng gật đầu ---- đúng vậy, sao lại có thể đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm chứ, Bùi tiên sinh không thông cảm cho lo lắng của bọn họ gì cả.

Bùi Túc lại nhíu mày, khẽ nói: “Cẩn Bạch, anh đau ngực.”

Diệp Cẩn Bạch vội vàng bảo vệ anh.

Lục Kính Thập tức thở hổn hển, thiếu chút nữa tức chết: “Bùi Túc!”

Bùi Túc nhíu mày càng chặt nói: “Đầu cũng choáng.”

Diệp Cẩn Bạch nóng ruột nói: “Lục tiên sinh, anh để cho Bùi tiên sinh nghỉ ngơi trước đi.”