Chương 4: Chung Linh

Ánh đèn đường sáng ngời khiến người và yêu đều không thể che giấu, Bùi Túc khẽ thở dài, đóng cửa sổ lại.

Vốn dĩ bởi vì sự xuất hiện của Bùi Túc hòa hoãn bầu không khí vào lúc cửa sổ đóng lại bầu không khí một lần nữa đông cứng lại, đám yêu quái thở phào --- nếu vị này nhất định nhúng tay vào, bọn nó hẳn lại chỉ có thể thèm thuồng, cũng chỉ có thể chắp tay dâng con mồi cho vị này.

Dù sao Bùi tiên sinh mới là chủ nhân chân chính của con đường này, ai dám chống tối với anh? Bọn nó còn muốn sống tiếp nữa không.

Vòng vây của đám yêu quái càng ngày càng nhỏ lại, yên lang cách Diệp Cẩn Bạch gần nhất thậm chí còn cúi đầu ngửi ngửi góc áo cậu, giống như là xác nhận độ mới mẻ của con mồi.

Diệp Cẩn Bạch sắc mặt lạnh lùng, lá bùa trên tay run lên, lang yêu theo bản năng lùi lại mấy bước lộ ra thế phòng thủ, nhưng rất nhanh, lang yêu phản ứng lại con người trước mặt này đã không còn sức để đánh trả.

Lang yêu nói: “Ngươi vẫn là thành thật một chút đi, dù sao cũng chỉ có một con đường chết, ngươi không bằng ngoan ngoãn thuận theo, chúng ta lúc ra tay còn có thể nhẹ nhàng một chút.” Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc ngọn.

Diệp Cẩn Bạch không hé răng ---- nửa điểm cũng không phản kháng mà chờ bị ăn? Thoạt nhìn cậu ta không có yếu ớt như vậy.

Cậu đặt lá bùa ra trước mặt, bình tĩnh nói: “Các ngươi ai lên trước?”

Cậu đứng giữa đám yêu, ngón tay kẹp lá bùa cuối cùng khẽ rung trong gió đêm, mà ánh mắt của cậu lạnh xuống lại, lạnh lùng cứng rắn lại trong trẻo nhìn thấy đáy.

Bùi Túc mở cửa ra, vừa ngẩng đầu, vừa vặn đυ.ng vào ánh mắt như vậy.

Ai cũng không ngờ Bùi Túc sẽ mở cửa, Diệp Cẩn Bạch ngạc nhiên nhìn anh, Bùi Túc mỉm cười: “Tôi đi thay xiêm y.”

Diệp Cẩn Bạch chần chừ một chút, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.” đây là đang cùng cậu giải thích là anh vì sao không có lập tức đi xuống à? Nhớ đến lúc đối phương mở cửa chỉ mặc quần áo ngủ màu trắng, bên ngoài khác kiện áo màu đỏ, thoạt nhìn giống như là bị động tĩnh của bọn họ ồn tỉnh, mặc áo khoác rồi đi ra.

Kiện áo khoác màu đỏ của Bùi Túc đặt trên khuỷu tay, trên vạt áo có thêu hoa văn, anh làm lơ yêu quái hiện nguyên hình dữ tợn, đi thẳng đến trước mặt Diệp Cẩn Bạch, đem áo khoác rũ xuống khoác lên người Diệp Cẩn Bạch, ngăn cỗ khí vị thơm ngọt vô cùng mê người trên người cậu.

Ngữ khí của Bùi Túc mang theo vài phần trách cứ: “Sao muộn như vậy còn ầm ĩ bên ngoài.”

Ngữ khí của anh quá mức thân mật, phản phất như hai người biết nhau đã lâu, tai Diệp Cẩn Bạch đỏ lên, lúc rũ mắt nhìn thấy chiếc khăn đen trên cổ tay trái anh, một cảm giác quen thuộc lại một lần nữa nổi lên trong lòng.

Trong lòng đám tiểu yêu lộp bộp một tiếng --- lẽ nào Bùi tiên sinh anh ta.....nhìn trúng nhân loại này?

Đám yêu quái cẩn thận đánh gia Diệp Cẩn Bạch, lúc này mới phát hiện nhân loại này xác nhận lớn lên không tồi, có điều....Bùi tiên sinh có không ít mỹ nhân nhỉ?

“Bùi tiên sinh?” Lang yêu dẫn đầu to gan gọi một tiếng.

Bùi Túc: “Chuyện gì?” ngữ khí lạnh lùng.

Lang yêu không dám nói lời nào nữa, đôi mắt xanh âm u lại tràn đầy không cam lòng.

Bùi Túc không muốn quản bọn nó, ý bảo Diệp Cẩn Bạch theo anh đi vào.

Diệp Cẩn Bạch theo sau anh đi vào Phúc Chu, lúc này mới phát hiện có hai con mèo đen một lớn một nhỏ ngồi xổm ở cửa, rõ ràng là hai con mèo đánh nhau lúc sáng ở cửa tiệm cậu.

Con mèo nhỏ meo với cậu một tiếng, Diệp Cẩn Bạch có thể nhìn thấy lo lắng trong đôi mắt màu xanh đó.

Diệp Cẩn Bạch cười cười.

Mèo nhỏ muốn bước đi theo cậu, bị mèo lớn ngậm lấy gáy tha đi chui vào một góc.

Bên trong Phúc Chu trang trí vô cùng cổ điển lịch sự tao nhã, lần đầu tiên đến Diệp Cẩn Bạch không có nhìn kỹ, lần này cậu lại chú ý đến rất nhiều chi tiết, cho dù mỗi đường vân điêu khắc trên ghế ngồi đều toát lên vẻ trang trọng tột tỉnh.

Cậu đi theo sau Bùi Túc, còn khoác áo ngoài của anh, nhưng trên áo này có mùi huân hương trên người Bùi Túc, chắc chắn là của anh dùng qua, đột nhiên có chút quẫn bách.

Bùi Túc mang cậu đi xuyên qua gian ngoài, cũng không có ý nói gì.

“Bùi tiên sinh?”

Bùi Túc quay đầu: “Hửm?”

Diệp Cẩn Bạch lộ ra vẻ mặt băn khoăn, cậu muốn hỏi Bùi Túc bọn họ có phải là đã từng gặp, nhưng lại không biết mở miệng thế nói, trực tiếp hỏi ‘Chúng ta từng gặp nhau?’ Nghe như là bắt chuyện rất vụng về.

Có điều rất nhanh Diệp Cẩn Bạch đã ném vấn đề này ra sau đầu, bởi vì Bùi Túc mở kết giới, kết giới trong suốt được mở rộng, ẩn giấu bên trong kết giới đập vào mắt Diệp Cẩn Bạch là ---- một toàn trạch viện to lớn.

Tòa trạch viện này thế mà còn có động thiên!

“Đi vào rồi nói.” Bùi Túc cười nhẹ, dứt lời dẫn đầu bước vào đại trạch.

Bùi Tức dẫn cậu vào một phòng ngủ, tự tay lấy một bộ xiêm y, khăn tắm sạch sẽ, bình thuốc nhỏ.

“Bôi thuốc, rồi thay quần áo đi, đây là của tôi, chưa từng mặc, có thể không vừa người, tạm chấp nhận trước vậy.” Nói xong xoay người đi ra, chu đáo đóng cửa lại.

Diệp Cẩn Bạch cởi đồ, rửa sạch miệng vết thương rồi mở cái bình nhỏ ra, bên trong là thuốc mở màu hồng nhạt, tan ra hương khí thanh ngọt.

Cậu bởi vì đã cắn nuốt Chung Linh, cơ thể có khả năng chữa lành vết thương rất mạnh, bây giờ hầu hết vết thương đã không nhìn thấy được nữa, nhưng có một vài vết thương bị nhiễm yêu khí lại không như vậy.

Diệp Cẩn Bạch lấy ra một ít thuốc mỡ bôi lên vết thương, vết thương còn đang rỉ máu lập tức lành lại, bôi thuốc xong, Diệp Cẩn Bạch thay quần áo của Bùi Túc.

Quần áo của Bùi Túc đương nhiên là không vừa người, Diệp Cẩn Bạch xoắn áo sơ mi lên một đoạn, quần cũng dài không ít, Diệp Cẩn Bạch cúi đầu nhìn quần áo lỏng lẻo trên người, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ --- cậu cao 1m78 đã tính là không thấp lắm rồi, chiều cao của Bùi tiên sinh....1m9?

Vẫn may đồ trong không bị rách, chỉ cần thay áo sơ mi quần dài, thay quần áo xong, Diệp Cẩn Bạch đẩy cửa phòng, mời Bùi Túc đi vào.

Bùi Túc liếc nhìn kiện áo ngoài màu đỏ được gấp rất gọn gàng, đoan chính đặt trên bàn nhỏ, anh ra hiệu bảo Diệp Cẩn Bạch ngồi xuống, sau đó thở dài nói: “Cậu quá lỗ mãng rồi, tôi nếu như là cậu, tuyệt đối sẽ không chạy ra đường.”

Diệp Cẩn Bạch cúi đầu: “Là tôi quá mức tự tin.”

Bùi Túc đưa cho cậu một tách trà nóng, mỉm cười: “Tôi không hề có ý trách cứ cậu.” Hơi dừng một chút, lại nói: “Cố Hồng hẳn đã nói với cậu tình huống của con đường này, cậu là nhân loại, ở đây rất không an toàn, ý của tôi là không bằng chuyển đi.”

Diệp Cẩn Bạch cúi đầu, hồi lâu không nói gì.

Bùi Túc cho rằng cậu xấu hổ, ai mà ngờ qua một lúc sau, Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu lên nói: “Bùi tiên sinh, tôi không có nơi nào để đi.”

Ánh đèn trong phòng không tính là sáng, cậu ngồi đối điện Bùi Túc, còn mặt quần áo của Bùi Túc, lỏng lẻo không vừa người, cổ áo hơi mở ra, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi, gương mặt dưới ánh đề mờ nhạt lại phá lệ nhu hòa, hai tay cậu bưng ly trà, mười ngón tay thon dài trắng nõn, cổ tay trắng như tuyết ẩn hiện dưới cổ tay áo màu đen.

Cả người đều tản ra khí tức ấm áp mềm mại.

Vẻ mặt hoảng hốt này trừng lặp với cậu khi còn nhỏ nhiều năm về trước, Bùi Túc hiếm khi mà ngây người.

Vẻ mặt Diệp Cẩn Bạch rất nhu hòa: “Mấy năm nay tôi đã gây ra rất nhiều phiền phức cho gia đình, tôi cũng được người nhà cũng tốt, cách xa nhau một chút sẽ tốt hơn.”

Dù sao ở nhà chú, đã nhiều năm chăm sóc làm cho Diệp Cẩn Bạch thực sự rất cảm kích.

Ngón tay cầm ly trà của Diệp Cẩn Bạch khẽ siết chặt, cậu thở dài, hạ quyết tâm nói: “Hơn nữa, tôi và Bùi tiên sinh từng gặp nhau rồi đúng không, 10 năm trước, núi Bình.”

Bùi Túc gật đầu, anh cho rằng Diệp Cẩn Bạch đã quyên mất chuyện này.

Nhìn thấy anh trực tiếp thừa nhận, Diệp Cẩn Bạch không biết tại sao lại nhẹ thở ra, “Tôi.....nuốt Chung Linh, đã không thể tính là nhân loại bình thường nữa.” Không phải con người, nhưng cũng không phải yêu quái, du hành giữa hai thế giới người và yêu.

Bùi Túc nói: “Sau này dừng có nhắc đến Chung Linh với bất kỳ ai, nhất là đừng nói cậu đã cắn nuốt nó.”

Diệp Cẩn Bạch lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Bùi Túc lấy ly trong tay cậu đi, đổi thành nước trà nóng: “Tóm lại đừng có nhắc đến chuyện này trước mặt người khác, cũng đừng nói đã gặp tôi ở núi Bình.” Anh lúc đó đến núi Bình là vì Chung Linh, có vài đại yêu biết chuyện này, có điều cuối cùng chuyện Chung Linh lại bị Diệp Cẩn Bạch cắn nuốt thì không có mấy người biết.

Chung Linh như bảo vật trời đất vậy, nếu như ở trong tay anh thì thôi đi, cũng không có mấy ai dám mơ ước đồ của anh, nhưng ở trên người Diệp Cẩn Bạch, nói không chừng có một ngày, còn đám yêu quái bắt đi phân nhau mà ăn.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Anh lúc đó là vì Chung Linh mà đến? Kết quả nửa đường bị tôi lấy đi.” Sau khi bị cậu lấy đi, con chính tay ôm cậu ra khỏi ngọn núi bị sụp đổ, cậu trong lúc mê man không nhìn thấy rõ gương mặt của Bùi Túc, lại nhớ rõ huân hương trên người Bùi Túc, còn có khăn trên cổ tay anh.

Bùi Túc cười cười, không có trả lời, nhưng lại nói: “Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

Anh đứng lên, xoa xoa đầu Diệp Cẩn bạch nói: “Đừng nghĩ nhiều.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Diệp Cẩn Bạch lấy ấn chương xuống, ấn chương nho nhỏ đứng trong lòng bàn tay cậu, tinh xảo dễ thương – nếu như xem nhẹ lực sát thương của nó.

Cái gọi là Chung Linh, chính là chỉ hồn phách của thần linh sau khi chết đi.

Thần linh sau khi qua đời, hồn phách sẽ không tan đi.

10 năm trước cậu ở núi Bình quen biết một đứa nhỏ có dáng vẻ tầm 8, 9 tuổi, vốn dĩ cho rằng đối phương cũng như cậu là một đứa trẻ bình thường, ai mà ngờ đối phương là sơn thần núi Bình, có điều bởi vì núi Bình bị khai phá mà từ từ suy yếu, thân thể sau khi chết hóa thành ấn chương, hồn phách hóa thành một quả trái cây màu xanh lục, gần như là cưỡng ép cậu cắn nuốt.

Sơn thần chết đi, phạm vi núi Bình sụp đổ rất lớn, cậu sau khi phát hiện ra khác đường đã được Bùi Túc đưa ra ngoài.

Diệp Cẩn Bạch vẫn luôn cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên gặp được, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện là không phải, nhưng Bùi Túc dường như không muốn nói nhiều với cậu, thậm chỉ còn nói cậu đừng có nhắc đến.....vậy thì, Chung Linh rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Ấn chương lơ lửng trên lòng bàn tay cậu, ánh sáng trong suốt.

Diệp Cẩn Bạch thu tay lại, ấn chương rơi vào lòng bàn tay cậu, cậu kéo kéo quần áo trên người, nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

......

“Tiên sinh.” Mèo đen to mang theo mèo đen nhỏ đi theo sau Bùi Túc lải nhải: “Cứ để cậu ta ở chỗ chúng ta như vậy?

Bùi Túc nói: “Hửm?”

Hửm là có ý gì? Mèo đen lớn lo lắng sốt ruột, nhớ đến dáng vẻ ngây thơ dễ thương của Diệp Cẩn Bạch, nhịn không được ôm lấy mèo đen nhỏ, vừa liếʍ lông vừa tuyệt vọng mà nghĩ: Tiên sinh sẽ không phải bị vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc chứ?

“Theo tôi thấy, vẫn là ăn cậu ta đi, hầm canh cho tiên sinh bồi bổ cơ thể.” Mèo đen nói, “Ngài xem cậu ta dáng vẻ mềm mại thơm ngọt, chắc chắn sẽ ngon miệng.”

Bùi Túc đi phía trước lập tức dừng bước chân, mèo đen vội vàng phanh xe, nguy hiểm suýt nữa đυ.ng vào Bùi Túc, vội vàng ngậm mèo nhỏ lùi về phía sau: “Tiên sinh?”

Bùi Túc xoay nhẫn trên tay, nhướng mày nói: “Đổi cách ăn khác.”

Mèo đen: “Hả?” không hầm sao? Vậy chiên xào hấp?