Chương 7: Sơn thần

Diệp Cẩn Bạch vừa mới tắm xong, nghe tiếng gõ cửa vội vàng mặt quần áo: “Ai?”

Bên ngoài truyền đến giọng nói thanh nhã: “Là tôi, Bùi Túc.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Diệp Cẩn Bạch thở phào, kéo cửa, bên ngoài quả nhiên là Búi Túc một thân quần áo đen, nhìn thấy tóc cậu còn đang ướt, Bùi Túc khẽ nhíu mày, nói: “Gió đêm lạnh, mau đi lau khô tóc.”

Hạ tuần tháng 9, tối đến quả thật không còn nóng như vậy nữa, huống hồ sức khỏe con người yếu ớt, bị gió thối khẳng định sẽ bị ốm.

Diệp Cẩn Bạch mời anh vào, lại vội vàng đi lau tóc, lúc này mới ngồi xuống đối diện với Bùi Túc.

Bùi Túc nói: “Đến khuya còn đến nhà, thất lễ rồi.”

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu.

“Chuyện vết thương của chim hoàng yến đã điều tra rõ ràng, vốn dĩ đã sắp giải quyết được rồi, nhưng lúc quan trọng lại xuất hiện một chút vấn đề, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là cần cậu giúp đỡ.” Bùi Túc chậm rãi nói rõ tình huống.

Chim hoàng anh là tiểu yêu trên núi Hương Mai ở phía ngoại ô, do núi Hương Mai khai phá quá độ, sơn thần cũng dần dần yếu đi, thẳng đến nửa năm trước, sơn thần hoàn toàn biến mất, mà đêm sơn thần biết mất, chỗ sâu nhất trong núi Hương Mai bắt đầu xuất hiện chướng khí, khoảng thời gian trước trong chướng khí sinh ra ác dịch.

Vốn dĩ cho rằng chỉ là ác dịch tầm thường, dựa theo phương pháp trước đây mà loại trừ, nhưng không chỉ không có tác dụng gì, ác dịch thậm chí còn cường đại hơn, Bùi Túc chỉ có thể đích thân đi nhìn xem, điều tra xong mới phát hiện ác dịch này là do sơn thần biến thành.

“Thần linh bị sinh linh mình thủ hộ phản bội cho nên sinh ra oán hận, cuối cùng đều sẽ biến thành ác dịch.” Bùi Túc khẽ thở dài.

Thần linh kỳ thật không có thực thể, rất ít thần linh có thân thể, hầu hết đến linh trí còn không có, lại ôm ấp bảo vệ vùng đất bên dưới mình một cách dịu dàng, dòng sông còn có sinh linh, thần linh cũng không phải đều rất cường đại, tương phản đại đa số đều vô cùng yếu ớt, theo hoàn cảnh suy bại mà suy bại, thậm chí còn vì hoàn cảnh hành vi con người mà thay đổi trước khi chết.

Mà thần linh núi Hương Mai không hề chết đi, mà biến thành ác dịch, làm hại mảnh đất mà mình từng bảo vệ.

Diệp Cẩn Bạch nghe xong trầm mặc rất lâu, núi Hương Mai cậu cũng biết, năm ngoái cậu có đến một lần, trên núi trụi lụi một mảng, nhiều cây cổ thụ bị chặt, chỉ còn lại một ít cành cây khô và cành cây nhỏ bị gãy, đất hóa sa mạc, nơi nơi có bao nilon rác thải sinh hoạt, mấy năm trước núi Hương Mai có cảnh đẹp có người đến dã ngoại, rồi ném rác thải linh tinh.

Bùi Túc ôn nhu nói: “Vốn dĩ có thể trực tiếp loại trừ, nhưng sơn thần núi Hương Mai tạo phúc một phương, hiện giờ lại rơi vào dáng vẻ này, tôi cũng không muốn đánh tan sơn thần.”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Có gì tôi có thể giúp được sao?”

Bùi Túc nói: “Cậu trước tiên đi theo tôi nhìn xem đã.”

Diệp Cẩn Bạch đóng cửa xong, trước khi đi, Bùi Túc còn nhìn vào sân một cái, trong sân có một mảnh lá xanh hoa mẫu đơn đung đưa, cố ý chào hỏi với anh.

Bùi Túc thu hồi ánh mắt.

Hai người rất nhanh đã đi vào núi Hương Mai, bên cạnh núi Hương Mai có một khu vực hoang vắng, ánh trắng sáng ngời trực tiếp chiếu xuống, chiếu rõ các loại túi bóng rác rưởi trên mặt đất.

Diệp Cẩn Bạch mím môi, Bùi Cẩn nhíu mày: “Mấy ngày trước tôi mới dặn người dọn dẹp rồi, đây mới mấy ngày.....”

Diệp Cẩn Bạch không lên tiếng, qua một lúc sau, cậu nhẹ nhàng vỗ tay, gió cuối thu cuốn rác thành một đống.

Bùi Túc có chút kinh ngạc --- Diệp Cẩn Bạch đối với chuyện khống chế linh lực có thể nói là vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn không giống với một người bình thường không tiếp xúc với yêu quái, nhớ đến đêm đó, linh lực mạnh làm nổ kết giới của thụ yêu, Bùi Túc không nhịn được mà nhìn Diệp Cẩn Bạch thêm vài cái.

Mặc dù không có bất cứ người nào nói với Diệp Cẩn Bạch, nhưng Diệp Cẩn Bạch cũng ẩn ẩn cảm giác được từ thái độ của các chủ tiệm ở đường Tà Dương, thân phận của Bùi Túc dường như rất đặc biệt, địa vị rất cao.

Cho nên ở trước mặt Bùi Túc khoe khoang kỹ xảo nhỏ này, gương mặt Diệp Cẩn Bạch chậm rãi đỏ lên, chần chừ nói: “Chút tài mọn, chê cười rồi.”

Bùi Túc bật cười: “Có chỗ nào là chê cười, chống chế rất tốt.”

Hai người đi tầm 20 phút, đã đến chỗ sâu nhất núi Hương Mai, khắp nơi tràn ngập chướng khí, cây cối chung quanh cũng yếu ớt hơn bên ngoài, lá cây mất nước nửa sống nửa chết treo trên cành cây.

Hai người đi một hồi lâu như vậy, càng đi vào sâu càng không nhìn thấy sinh khí, đến chỗ sâu nhất, chướng khí chung quanh đen như mực, Diệp Cẩn Bạch đã bắt đầu thấy không thoải mái, cậu dùng lực lắc đầu, lại một lần nữa nhìn về phía trước, phát hiện cảnh thượng trước mắt thay đổi rồi, gương như là núi Bình!

Núi Bình......

Diệp Cảnh Bạch nghĩ đến sơn thần đã lâm vào giấc ngủ ngàn thu, sắc mặt trắng bệch như đứa trẻ bệnh lâu ngày, ly hồn trước mặt cậu, đột nhiên mất đi, cậu đột nhiên mím môi, thần sắc lộ ra vài phần lạnh lùng.

Bùi Túc nắm lấy tay cậu, Diệp Cẩn Bạch lấy lại tinh thần lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh --- cậu vừa nãy đã rơi vào ảo cảnh! Chướng khí này có thể là khí dẫn đến ảo giác!

Bùi Túc buông tay cậu ra, tháo khăn trên cổ tay trái anh xuống, đi ra phía sau Diệp Cẩn Bạch, nói: “Nhắm mắt.”

Diệp Cẩn Bạch theo bản năng nhắm mắt.

Chiếc khăn còn mang theo đội ấm của Bùi Túc che mắt Diệp Cẩn Bạch, ngăn cách hoàn cảnh môi trường đổ nát, trên khăn còn có mùi huân hương chỉ có Bùi Túc mới có tựa hồ như che lấp đi chướng khí trong núi, đầu óc choáng vãng cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Bùi Túc nắm lấy tay cậu, nói: “Đi theo tôi nhé.”

Diệp Cẩn Bạch đi được hai bước, đột nhiên nhớ đến năm đó lúc ở núi Bình, dãy núi đổ nát và xác động vật ở khắp nơi, người này cũng như vậy, tháo khăn buộc trên cổ tay xuống, buộc lên mắt cậu, nắm lấy tay cậu, xuyên qua rừng núi đổ nát, dòng suối nhỏ khô cạn, phía sau chính là núi non ầm ầm sụp đổ.

Bóng tối trước mắt làm người cảm thấy không thích hợp, Bùi Túc vào lúc này đã dừng lại, Diệp Cẩn Bạch biết bọn họ đã đến nơi.

Trước khi tháo khăn bịt mắt, Bùi Túc nói: “Giữ vững bản tâm.”

Diệp Cẩn Bạch gật đầu, sau khi khăn bịt mắt được tháo ra, đập vào mắt cậu là một tòa thần miếu.

Một tòa vô cùng nhỏ, nhưng lại là thần miếu không dính bụi trần.

Trong nơi sâu nhất trong rừng rậm lại có một toà thần miếu như vậy?!

Bùi Túc nhìn Diệp Cẩn Bạch kinh ngạc, giải thích nói: “Sơn thần núi Hương Mai tận sức làm hết phận sự, rất được những tiểu yêu mới có linh trí yêu mến, bọn nó xây dựng nên tòa miếu này, thường đến đây cũng phụng, sau khi sơn thần hóa thành ác dịch, thần miếu cũng sẽ bài xích ác dịch dơ bẩn, nhưng cho dù là như vậy, sơn thần cũng nguyện ý chịu đựng thống khổ để đi vào nơi này.”

Cho dù không phải là thần linh như trước nữa, vẫn như cũ mà hoài niệm nơi này theo bản năng.

Bùi Túc đẩy của nhỏ của miếu thần ra, chướng khí đã nồng đậm đến mức hóa thành thực thể, như nước tối đen như mực chảy trong vực sâu, từng đợt từng đợt trào ra.

Mà trong một góc thần miếu, cất giấu ngọn nguồn của chương khí ---- sơn thần đã hóa thành ác dịch.

Sơn thần cuộn tròn dưới bàn thờ, thân hình là một nữ tử trẻ tuổi, mặt to bằng quả dưa nhưng không có ngũ quan, lúc xoay về phía hai người họ, Diệp Cẩn bạch chỉ nhìn thấy trống rỗng trên mặt cô.

Vị này bị oán hận ăn mòn thần khí trên người lại không có oán độc nặng như vậy, cô mặc dù không có ngũ quan đương nhiên cũng không có biểu tình, nhưng gương mặt đó lại hiện lên sự trống rỗng.

Sơn thần chui ra khỏi bàn thời, mặc dù không có mắt, nhưng Diệp Cẩn Bạch biệt sơn thần đang nhìn bọn họ.

Thần linh sẽ biến thành ác linh trong hai tình huống, một là trong oán hận tự mình lạc lối, hai là môi trường bị ô nhiễm quá mức, thần khí không có cách nào tinh lọc.

Sơn thần núi Hương mai đều rơi vào cả hai tình huống, nhưng rõ ràng tình huống phía sau mới là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cô chuyển hóa, nhưng trong lòng cô vẫn có hận ý, cho nên mới mất đi lí trí điên cuồng làm hại những thôn dân mà cô bảo vệ.

Cô bay đến trước mặt Diệp Cẩn Bạch, Diệp Cẩn Bạch có thể cảm nhận được chính mình bị nhìn chăm chú.

Diệp Cẩn Bạch cắn nuốt Chung Linh, khí tức khác biệt với người khác, cũng không giống yêu quái khác, ngược lại gần giống với thần linh.

Đại khái là tìm được khí tức của mình trên người cậu, sơn thần đưa tay đυ.ng lên mặt Diệp Cẩn Bạch, sự lạnh lẽo của điềm xấu quấn quanh.

Ngón tay cách mặt cậu mấy cm, thì dừng lại.

Sơn thân thu tay, ôm lấy mặt, vả vai gầy yếu nhỏ nhắn run rẩy, khóc rống lại không có tiếng động.

Bởi vì không có tiếng khóc, cũng không có nước mắt, sơn thần buông tay, dường như đã trở lại bình thường.

Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch nghe thấy một giọng nhữ nhẹ nhàng vang lên: “Nhân lúc ta còn tỉnh táo, hãy phong ấn ta đi.”

Cô từ sau khi biến thành ác dịch vẫn luôn trốn trong miếu thần, chính là sợ mình mất đi lí trí làm hại sinh linh, bây giờ Bùi tiên sinh chắc chắn sẽ phong ấn cô, cô cũng thỏa mãn rồi.

“Đừng!”

“Xin đừng làm như vậy!”

......

Đột nhiên vang lên mười mấy đạo âm thanh, cửa thần miếu bị một đám tiểu yêu đẩy ra, một đống lông xù, vội vàng đứng che trước sơn thần, con hồ ly nhỏ dẫn đầu không ngừng hành lễ với bọn họ: “Xin hai vị đại nhân bỏ qua cho sơn thần!”

Nó vừa dập đầu, tiểu thú phía sau phần phần một loạt quỳ xuống dập đầu theo.

Diệp Cẩn Bạch tay chân luống cuống, tự giác biết không chịu nổi đại lễ như vậy, đột nhiên linh quang chợt lóe, trốn ra phía sau Bùi Túc, tất xấu gì cũng không phải chịu đại lễ của nó.

Bùi Túc: “......” nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Đây đều là tiểu yêu trong núi, bình thường cũng là bọn nó đến đây cung phụng dọn dẹp.

Mặc dù sơn thần đã hóa thành ác dịch, nhưng đối với bọn nó mà nói sơn thần vẫn là sơn thần trước đây.

Sơn thần đột nhiên ôm lấy ngực, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy kịch liệt, tử khí tập trung trên người cô, chướng khí cuồn cuộn không ngừng trào ra khỏi người cô.

Lý trí của cô đã khó có thế áp chế biến hóa của cơ thể, sắp hoàn toàn chuyển hóa thành ác dịch.

Bùi Túc nói: “Đều lùi hết ra phía sau.”

Tiểu hồ ly liều mạng lắc đầu, không màng chướng khí cuồn cuộn, nằm bên người sơn thần khóc thút thút: “Cầu xin đừng mà, hai người đừng làm vậy.” Chướng khí ô nhiễm da lông nó, thậm chí còn bắt đầu ăn mòn tu vi của hồ ly.

Diệp Cẩn Bạch nhìn Bùi Túc, Bùi Túc bất đắc dĩ nói: “Ta không hề muốn phong ấn sơn thần, các người tránh ra trước đi.”

Sơn thần một phen đẩy tiểu hồ ly ra, giọng nói vốn dĩ trong trẻo đã khàn khàn: “Cút đi, đừng đυ.ng vào ta!”

Tiểu hồ ly ngã mạnh xuống đất, sơn thần nắm lất góc áo Bùi Túc, đâu khổ cầu xinh: “Cầu xin ngài, phong ấn ta vào trung tâm núi, không cần cứu tôi, phong ấn ta lên ấn công đức, để tôi trở về nơi tôi nên đến.”

Gợn sóng trong mắt Bùi Túc khẽ nhúc nhích: “Ngươi xác định?”

Vốn dĩ mượn linh lực Chung Linh của Diệp Cẩn Bạch cường ngạc ép chướng khí bài trừ khỏi người cô, lại mang cô về Phúc Chu tu dưỡng, đợi đến khi tu dưỡng xong có thể đưa đi đầu thai, mà bây giờ, cô lại nói muốn về nơi cô đến.....

Sơn thần gật đầu.

Bùi Túc rũ mắt, trầm mặc hồi lâu, gọi: “Cẩn Bạch.”

Diệp Cẩn Bạch vội vàng đáp một tiếng.

“Mượn ấn chương của cậu dùng một chút.”

Diệp Cẩn Bạch không hề do dự lấy ấn chương đưa cho anh, Bùi Túc nhận lấy ấn chương, cổ tay phất lên, ấn chương theo đó phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu lên người sơn thần.

“A.......a!”

Sơn thần ôm lấy đầu, bởi vì đau đớn mà lăn lộn trên đất, đυ.ng ngã bàn thờ bắt đầu giật tóc mình.

Bùi Túc thờ ơ, ngón tay chỉ chương ấn, nói: “Bản chất sạch sẽ đổi trả bản chất sạch sẽ.”

Linh thần nửa trong suốt của sơn thần dưới ánh sáng nhu hòa chiếu rọi thế mà bắt đầu hư ảo!

Diệp Cẩn Bạch rất muốn ngăn Bùi Túc lại --- không phải nói không phong ấn sao?