Chương 33: Tuyên bố phá sản

Chỉ sau một đêm mà Nhược Lan như già thêm chục tuổi vậy, gương mặt tái nhợt đến dọa người nằm trên giường.

"Mẹ, ăn chút cháo đi".

Sở Tâm Nhi lo lắng ngồi bên giường dỗ dành bà, từ hôm qua đến giờ trong bụng bà không có nổi một hạt gạo. Cứ như thế này sớm muộn gì cũng đổ bệnh mà thôi. Nhược Lan nhìn con gái lắc đầu, bây giờ bà như ngồi trên đống lửa làm sao có thể nuốt trôi được gì cơ chứ.

Nhìn mẹ như vậy Sở Tâm Nhi đau lòng vô cùng cũng không biết bố ở trong đó ra sao rồi. Cô đặt bát cháo xuống bàn thở dài đưa cho Nhược Lan cốc sữa nóng nói "Mẹ không ăn thì cũng phải uống hết cốc sữa này nếu không bố về nhìn thấy mẹ như vậy nhất định sẽ đau lòng".

Nghe lời con gái Nhược Lan cố gắng ngồi dậy uống hết cốc sữa rồi lại mệt mỏi nằm xuống giường. Sở Tâm Nhi thấy vậy cuối cùng cũng bớt chút lo lắng, định đứng lên đi ra ngoài thì điện thoại bất ngờ reo.

"Alo, thật chứ? Cảm ơn anh..."

Tắt máy Sở Tâm Nhi vui mừng quay lại nói với mẹ "Mẹ, bố được thả ra rồi. Bây giờ con đi đón bố, mẹ ở nhà đợi nhé?"

"Thật ư? Đúng là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ. Con mau đi đi, đi đi". Bà vui vẻ nói,giục cô mau đi đón bố.

Sở Tâm Nhi lấy áo khoác rồi lái xe đến đồn công an đón Sở Định. Đứng trước cửa đồn tầm nửa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy bố đi ra, Sở Tâm Nhi cầm áo khoác đi đến trước mặt Sở Định.

"Bố, mau mặc áo khoác vào ngoài trời lạnh lắm".

Sở Định nhìn con gái vì đứng dưới trời lạnh đến cả mũi cũng đỏ ửng lên không khỏi đau lòng. Ông ôm Sở Tâm Nhi vào lòng nhỏ giọng nói "Xin lỗi".

Hai tiếng "xin lỗi" làm Sở Tâm Nhi chảy nước mắt, cô cố kìm nén cảm xúc lắc đầu

"Không sao. Mình lên xe đi bố, mẹ đang đợi ở nhà".

Sở Định gật đầu cùng con gái ngồi vào xe, Sở Tâm Nhi ngồi vào ghế lái nhìn bố. Chỉ một đêm thôi mà râu của ông đã mọc dài ra, hai mắt đỏ quạch lên và dường như cũng đã có thêm nhiều tóc bạc. Cô cố gắng không cho mình bật khóc, thắt dây an toàn rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Về đến nhà Nhược Lan đã đợi sẵn ở cửa nhìn thấy chồng thì vội vàng chạy tới khóc "Ông già này, làm tôi lo chết đi được..."

Sở Định ôm vợ vào lòng dịu dàng vỗ vai an ủi bà "Không phải là tôi đã về rồi sao? Đừng khóc nữa..."

Nhược Lan gật đầu khoác tay chồng dắt ông vào nhà "Ông đi tắm đi, tôi dọn cơm ra là xong".

Sở Định gật đầu, vào phòng ngủ ông đi đến tủ lấy ra một hộp thuốc lặng lẽ lấy ra hai viên uống. Bác sĩ đã rất nhiều lần nhắc ông phải mau chóng nhập viện điều trị nhưng với hoàn cảnh hiện tại sao ông có thể an tâm nằm một chỗ được chứ.

***

Ăn trưa xong Sở Định nghiêm túc nói với vợ và con gái "Công ty nhà mình...đã không giữ được nữa rồi".

Nhược Lan nghe vậy thì vội nói "Không còn cách nào khác sao?"

Sở Định lắc đầu "Tôi đã bán 2 mảnh đất ở ngoại ô để bù vào chỗ thiếu hụt nhưng vẫn không đủ. Còn tiền lương của mấy trăm nhân viên nữa...có lẽ phải bán xe và khu biệt thự ở đường A đi rồi"

"Không sao, nhà mình nhiều xe như vậy cũng đâu có đi hết. Bố, cứ bán đi mình còn phải trả lương cho nhân viên nữa". Sở Tâm Nhi cố gắng nói sap cho thoải mái nhất, cô không ngờ nhà họ Sở lại đi vào bước đường này.

Việc đi đến nước này nhà họ Sở khó có thể chấp nhận được. Nhưng chỉ cần bố mẹ không sao thì Sở Tâm Nhi đã vui mừng lắm rồi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy vừa mở ti vi ra tất cả các kênh đều đưa tin nhà họ Sở tuyên bố phá sản, nhìn hình ảnh trên ti vi trong lòng Sở Tâm Nhi càng thêm khó chịu. Bầu không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt mọi người đều cẩn thận không nói ra những lời làm ông bà chủ không vui.

Ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ thì tin nhắn đến, cầm lên xem là của Tô Hạo gửi đến.

"Xin lỗi, không thể giúp gì cho em".

Nhìn tin nhắn lúc lâu Sở Tâm Nhi mới nhắn lại "Không sao, em không trách anh".

Tin nhắn gửi đi rồi thì cũng là lúc Lưu Hà gọi đến "Cậu...không sao chứ?"

Sở Tâm Nhi mỉm cười "Mình không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu".

"Cậu cố gắng giữ sức khỏe, phía nhà trường đã có mình và Lý Tịnh giúp cậu giải quyết. Yên tâm đi". Lưu Hà động viên cô qua điện thoại.

Có những người bạn tốt như vậy, Sở Tâm Nhi đã mãn nguyện lắm rồi "Cảm ơn cậu".

Cúp điện thoại Sở Tâm Nhi đi đến bàn học, bức tranh lần trước vẽ Hạ Minh vẫn còn đang dang dở. Cô ngồi vào bàn cầm bút lên tiếp tục vẽ, bức tranh này được vẽ bằng hồi ức của cô. Anh trong tâm trí cô chưa bao giờ nhạt phai mà ngày càng đậm sâu hơn, từng ngày nỗi nhớ anh trong Sở Tâm Nhi càng nhiều thêm tích tụ trong lòng cô.

Cô nhìn bức tranh đến thất thần nước mắt rơi xuống làm ướt một góc tranh. Sở Tâm Nhi nói trong nước mắt "Nếu bây giờ anh ở đây thì thật tốt"

Góc hỏi han.

Mình định viết một tr nữa nhưng đang phân vân giữa tình yêu thầy trò hay tình yêu học trò với nhau. Các bạn cho mình ý kiến đi.