Chương 16

19

Cuối cùng tôi đã gặp được Tạ Liễm, người mà tôi yêu.

Tôi ôm anh ấy, nhưng cơ thể tôi xuyên qua anh ấy.

Vì quá vui nên tôi quên mất mình đã chế.t rồi, anh ấy là người mà tôi không thể chạm vào.

Tôi hơi sầu não, bay đến bên cạnh anh ấy.

Đôi mắt quét qua khuôn mặt anh ấy từng cm một, mô tả chi tiết lông mày và đôi mắt của anh ấy.

Khuôn mặt của người đàn ông không còn vẻ phóng khoáng và hạnh phúc như trước nữa mà thay vào đó là sự buồn rầu không thể tiêu tan.

Đáng lẽ anh ấy phải là một con đại bàng bay vυ"t lên bầu trời, nhưng lại bị tôi nhốt trong căn phòng này, không bao giờ có thể thoát ra được.

Tạ Liễm vẫn đang lau tấm ảnh chụp chung của chúng tôi.

"Tất cả những người làm hại em đều đã nhận trừng phạt rồi, em có vui không?"

"Nếu em mà vui có thể báo mộng cho anh được không?"

"Đã rất lâu anh không mơ thấy em rồi, em không sợ anh sẽ quên mất em sao?"

Mắt tôi ngấn lệ: Quên em đi, quên em rồi mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Đáng tiếc Tạ Liễm không nghe thấy.

Tôi vô cùng hối hận vì ngày anh ấy đến quán bar đòi nợ bị đánh tôi đã ngăn anh ấy lại.

Tôi có ý tốt nhưng cuối cùng lại hại anh ấy.

20

Tạ Liễm đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Cuộc sống hàng ngày của anh ấy rất đơn giản, rời giường, lau ảnh chụp chung của chúng tôi và nói "Vợ ơi, anh đi làm đây".

Tan làm anh ấy cũng không tham gia buổi tụ tập nào.

Anh ấy mở cửa, cố gắng mỉm cười, nói "Vợ ơi, anh về rồi" với bức ảnh của tôi rồi bắt đầu rửa tay nấu cơm.

Cứ như thể tôi vẫn còn sống vậy.

Tôi từng hy vọng thời gian qua đi Tạ Liễm sẽ quên tôi.

Dù sao trên thế giới này có rất nhiều người quay lưng lại với nhau, phản bội nhau.

Đã hai năm kể từ cái chế.t của tôi, đã đến lúc anh ấy phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Nhưng anh ấy đã không làm thế.

Anh ấy đặt hy vọng vào kiếp sau.

Anh ấy làm từ thiện, quyên góp tiền cho miếu chùa.

Mỗi lần đi công tác ở một thành phố nào đó, anh ấy đều đến ngôi chùa nổi tiếng ở đó cầu nguyện.

Rõ ràng anh ấy là người rất ít tin vào thần linh.

Tôi nhớ nó rất rõ ràng, khi anh ấy còn trẻ đã từng đi ngang qua một ngôi chùa khi đi du lịch cùng tôi, anh ấy nhìn thấy tôi thành kính quỳ trước tượng Phật cầu nguyện rằng Đức Phật sẽ phù hộ cho tôi và Diệp Thời An được lâu dài.

Anh ấy bất đắc dĩ cười: "Đều là lừa người thôi, thế này mà cô cũng tin à."

Kết quả quay đầu, Tạ Liễm trở thành tín đồ sùng đạo nhất.

Anh ấy làm tất cả những điều này chỉ để xin một kiếp sau viển vông.

Lại hai năm nữa trôi qua, tôi cùng Tạ Liễm ở nhà xem tin tức.

Tin tức về cái chế.t của Diệp Thời An đã được đưa tin rộng rãi.

Anh ta ngã từ tầng ba xuống, trong tay vẫn cầm ảnh tôi.

Ngày anh ta mất, tuyết rơi dày đặc, lại còn là Tết Nguyên đán, giúp việc trong nhà đều đã về quê hết.

Khi họ quay lại tình cờ thấy một thi thể bị chôn vùi trong tuyết mới phát hiện ra anh ta đã chế.t được ba ngày.

Một cựu ông trùm kinh doanh không còn rực rỡ như khi còn sống mà chế.t trong tình trạng nhếch nhác.

Phóng viên đưa tin cho biết anh ta say rượu và ngã từ tầng ba xuống.

Nhưng cả tôi và Tạ Liễm đều biết anh ta đã t.ự t.ử.

Anh ta quyết định t.ự t.ử bằng cách nhảy lầu giống như bố mình.

Tạo hóa thật trêu ngươi.

Khi còn nhỏ, Diệp Thời An đã tận mắt chứng kiến bố mình t.ự t.ử, chuyện này đối với anh ta như một cơn ác mộng, đeo mãi không buông.

Anh ta cho rằng nghe theo lời bố sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy nữa.

Nhưng cuối cùng, chính lời nói của bố anh ta đã đẩy anh vào con đường tương tự.

Có một cảm giác xót xa về số phận.

Tin tức đều đang ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu sâu sắc của Diệp Thời An dành cho tôi.

Họ đều nói Diệp Thời An nhớ tôi thành bệnh, nhìn thấy bức ảnh của tôi, mượn rượu quên sầu nên mới không cẩn thận ngã xuống.

Tạ Liễm chuyển kênh, nhếch khóe miệng: "Tình cảm muộn màng có ích gì."

Đúng vậy.

Tình cảm muộn màng có ích gì?

Đã quá muộn rồi.

Khi tôi còn sống, không nhận được nhiều tình yêu của Diệp Thời An.

Sau khi chế.t, tôi chỉ cảm thấy những chuyện Diệp Thời An đã làm vì tôi là màn trình diễn của anh ta, trông cực kỳ lố bịch.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt, đã qua rất nhiều rất nhiều năm.

Tạ Liễm mà tôi quen biết đã thay đổi từ một chàng trai ngạo mạn thành một ông lão tóc bạc.

Tôi cứ tưởng một ngày nào đó anh ấy sẽ quên đi tình cảm với tôi rồi yêu và kết hôn với một người khác.

Nhưng anh ấy đã không làm thế.

Anh ấy vẫn một mình, làm việc chăm chỉ, quyên góp hào phóng, cầu thần khấn Phật.

Nhiều năm sau, Tạ Liễm qua đời.

Trên mặt anh ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm, trên tay cầm bức ảnh chụp của tôi.

Dường như anh ấy tin chắc rằng mình đã làm rất nhiều việc tốt như vậy ông trời trên cao nghe thấy tâm nguyện của anh ấy nhất định sẽ cho kiếp sau chúng tôi được gặp lại nhau.

Tôi ở bên xác anh ấy.

Tôi lại nghĩ, con người sau khi chế.t đều có linh hồn. Sau khi anh ấy chế.t chúng tôi có thể gặp được nhau

Nhưng còn chưa đợi được linh hồn của anh ấy rời khỏi cơ thể, một lực hút cực lớn đã hút tôi đi, tôi không thể quay lại được.

Tôi nhìn Tạ Liễm ngày càng rời xa tôi.

Tôi đau buồn nghĩ, đây chính là số phận sao?

Khi còn sống, Tạ Liễm đã không được nhìn mặt tôi lần cuối.

Sau khi anh ấy chế.t cũng không được gặp mặt tôi.

Tạ Liễm, anh nói đúng, Thần Phật gì đó quả nhiên là lừa người.

Anh xem anh cầu trời khấn Phật bao nhiêu năm trời mà chúng ta vẫn không thể gặp nhau chứ đừng nói đến kiếp sau.

Giây tiếp theo, tôi bước vào một nơi vô cùng ấm áp, xung quanh toàn là nước ấm.

Rất thoải mái.

Tôi nặng nề nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

21

Có người sống, có người chế.t.

Trong phòng sinh, có hai em bé chào đời, tiếng khóc cực kỳ lớn.

Hai bà mẹ là bạn bè nhiều năm, đã hẹn nhau từ lâu là sẽ hứa hôn từ nhỏ cho hai con.

Không lâu sau khi sinh con, họ bắt đầu nói chuyện qua điện thoại.

"Tớ sinh con gái, còn cậu thì sao?"

"Tớ sinh con trai lúc 1 giờ sáng nay, vừa hay hai đứa có thể thành một đôi."

"Yo, con gái tớ lớn hơn con trai cậu một tiếng, là tình chị em đấy."

"Cũng không biết trẻ con bây giờ có từ chối hôn ước từ nhỏ không nữa."

"Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn quan hệ của hai đứa cũng rất tốt. Hai đứa còn sinh cùng ngày, tớ thấy đây là trời sinh một cặp rồi."

[Hoàn]