Chương 197: Phiên ngoại 37: Câu chuyện con cá

Đồng rộng mênh mông, bát ngát bạt ngàn trồng lúa nước, phần rìa cánh đồng có một chiếc mương khá rộng, Cha Tinh nói có nhiều cá, nào là cá rô phi, cá rô đồng, đặc biệt hơn là cá lóc.

(Cá lóc hay còn gọi là cá quả, cá chuối, cá sộp, cá tràu, cá trõn, cách gọi tùy vào mỗi vùng miền, Bành Thanh Tiểu Dii quê ở miền tây, cảnh đồng rộng cũng lấy từ miền tây nên dùng cách gọi ở miền tây là cá lóc nè, lát nữa đem cá nướng rơm nữa ta nói, số záchhh.)

Lục Tiến xung phong theo cha Tinh, nhảy xuống cánh ruộng, mương ruộng này nước chỉ cao đến thắt lưng. Lục Tiến cầm một bên đầu tấm lưới đứng làm trụ, cha Tinh kéo tấm lưới cá ra, đi theo hình zigzag ngoằn ngoèo. Sau khi cha Tinh kéo xong lưới, Lục Tiến theo lệnh cha Tinh cắm phần đầu lưới xuống, dùng một nhánh cây dài đủ ngoi lên mặt nước làm dấu cột mốc.

Lưới đã căng xong, công việc còn lại chính là...

"Được rồi, bây giờ Tiêu chỉ cho anh Tiến đuổi cá đi con."

Nghe cha Tinh bảo thế, Lục Tiến liền chống nạnh hai tay, mặt hất cao lên oai phong nói với cậu em trai Tinh Tiêu, vừa nói vừa dùng một bàn tay vỗ vào l*иg ngực.

"Nào nào, làm sao làm sao, Tiêu cứ nói anh đây làm được hết."

Tinh Tiêu hì hì cười, chẳng thèm đáp lời, cậu em trai yên, bàn chân dưới mặt nước lùi xuống sìn, bới đất lên mu bàn chân, sau đó Tinh Tiêu cúi người, hai tay thò xuống mu bàn chân cầm lấy sìn non mềm èo.

"Làm gì thế?"

Lục Tiền nhìn cậu em trai mò mò cái gì đó ở dưới mặt nước, thắc mắc hỏi.

"Chúng ta mò cá á?"

Tinh Tiêu nhoe ra nụ cười nghịch ngợm, nắm lấy sìn non liền đứng dậy nhanh, ném vội cục sìn mềm èo về phía Lục Tiến.

Bùn sìn mềm không thể vo thành hình dạng, cục bùn ném bay rã ra trong không khí, bay đến phía Lục Tiến thì đã hoá thành những viên sìn nhỏ bắn lên người anh.

"Ặc..."

Lục Tiến xoay mặt đi, hai cánh tay chắn trước gương mặt chặn bùn bắn vào mắt, bùn bắn lên ngực anh, mùi bùn non xộc vào lỗ mũi. Phòng thủ đã xong, Lục Tiến buông tay ra, mặt há lên hướng về Tinh Tiêu la hét.

"Em làm cái gì thế hả?"

Sao lại ném bùn vào anh a, thằng nhóc này ỷ thân là em vợ của Trịnh Kiệt Luân đi, cả gan dám ném bùn vào người anh.

Quá đáng lắm! Tội chết khó tha!

Thằng bé này tuổi chỉ đáng em trai của anh, thế mà lại dám ném bùn vào anh.

"Nhóc con, đừng có ỷ em là em vợ anh Trịnh thì anh đây không dám làm gì em nha."

Tinh Tiêu bĩu môi, khoé miệng nhếch nhếch, cậu đứng cách Lục Tiến khoảng chừng năm, bảy bước chân dài, Tinh Tiêu xoay người đi, đầu ngoái lại thè lưỡi trêu người.

"Có giỏi thì anh đến đây đi."

Lục Tiến nheo mày nhìn cậu em, anh nghe thấy tiếng cười hí hí của Doãn Linh ngồi trên bìa ruộng, mắt lia qua bên bờ, gương mặt thiếu nữ tươi tắn chúm chím cười, trông cô rất thích thú ngắm nhìn anh đứng dưới ruộng, đôi mắt biết cười híp lại, rạng rỡ như hoa đang nở.

Tinh Lạc ngồi bên cạnh Doãn Linh, bàn tay nhỏ đưa lên vẫy vẫy thu hút chú ý của Lục Tiến, cô vừa cười vừa nói.

"Anh Lục, đuổi cá là quậy nước ấy, quậy nước cho cá chạy loạn lên rồi mắc lưới ấy."

Tinh Lạc giải thích, cô nhìn sang em trai nhỏ đang lè lưỡi lắc lắc mông, cô phì cười rồi nói tiếp.

"Cho nên hai anh em quậy nước đi."

Lục Tiến hiểu ra, ngay lập tức gật gật đầu, thì ra cậu em vợ của họ Trịnh muốn anh chơi trò đuổi bắt để quậy nước đuổi cá.

Á à, ra là đuổi cá phải quậy nước đùng đùng ầm ầm a.

Lục Tiến cười to.

"Vậy thì đừng có để anh mày bắt dính mày."

"Dữ dị sao" Tinh Tiêu há há cười, nhanh chạy đi, mặt nước bắt đầu chuyển động.

Lục Tiến và Tinh Tiêu rược đuổi dưới đồng, vừa rược đuổi vừa tát nước, nước văng tung toé, âm thanh đạp nước ầm ầm đùng đùng cùng tiếng cười khanh khách của Doãn Linh và Tinh Lạc trên bờ.

Trịnh Kiệt Luân ngồi bên cạnh Tinh Lạc nhìn cậu bạn và em vợ đuổi cá, chuyện là vừa rồi cậu bạn đã bảo anh phải nhường công việc đuổi cá cho cậu bạn.

Tối qua cô Doãn nói rất thích xem đuổi cá, thế là để lấy lòng, Lục Tiến đã xung phong đi trước, Lục Tiến không cho Trịnh Kiệt Luân xuống ruộng cá, sân khấu phải là của họ Lục a.

Thế nên Trịnh Kiệt Luân lúc này chỉ có thể ngồi bên bờ cùng Tinh Lạc và Doãn Linh, nhìn màn đuổi bắt chạy ầm ầm đùng đùng kia trông thật thích, anh cũng thật muốn xuống ruộng chơi cùng hai người kia, nhưng mà vì sự nghiệp lấy lòng vợ của cậu bạn, Trịnh Kiệt Luân chỉ có thể an phận ngồi nhìn.

Bỗng nhìn thấy hàng cây dừa bên kia ruộng, Trịnh Kiệt Luân suy nghĩ một chút, thấy cha Tinh kéo lưới xong cũng ngồi trên mép bờ nghỉ ngơi, hình như cha vợ anh đã ở đồng từ buổi trưa, cả buổi ở đồng nước mặt thế này, ít nhiều gì cũng phải khá đói khát, anh khều tay Tinh Lạc, hỏi.

"Dừa bên kia của ai thế? Anh hái được không?"

"Anh biết leo dừa hả?"

Tinh Lạc ngạc nhiên hỏi lại, cô không nghĩ người xuất thân ở Thành An lại biết leo dừa, tuy rằng chưa biết gia thế anh thế nào, có phải là dạng công tử bột hay không, nhưng mà Thành An chẳng có một cây dừa a, anh sao lại có thể leo dừa.

Trịnh Kiệt Luân nhìn cũng biết tiểu Tinh Lạc bé bỏng nghĩ điều gì, anh cười khẽ, tay véo một bên má thịt nựng nịu, một cách gián tiếp trả lời.

"Tập huấn binh chủng còn nhiều thứ khó khăn hơn nhiều."

Cho nên việc leo dừa không làm khó được anh.

"Ùm" Tinh Lạc gật gù đã hiểu, cô chúm chím môi cười đáp lại câu hỏi của anh.

"Dừa bên kia của nhà em a, anh cứ hái, nhưng mà em nói trước, mấy cây dừa đó cao lắm, leo mất sức lắm đó."

"Được rồi" Trịnh Kiệt Luân chỉ cần biết như vậy là đủ, cha vợ nhất định rất khát, tiểu Tinh Lạc bé bỏng và cô Doãn ngồi xem đuổi cá, có nước dừa thơm thơm ngọt ngọt uống thì sẽ rất tuyệt.

Và cả, anh phải hái dừa cho em trai vợ và cậu bạn đang đùa giỡn rầm rầm kia a, đồng ruộng nước mặn, đùa như thế lát nữa sẽ rất khát, Trịnh Kiệt Luân nâng người đứng lên.

"Anh đi một lát rồi quay lại."

Tinh Lạc gật gật đầu, tròn xoe mắt nhìn bóng dáng cao ráo tuấn tú, bóng lưng uy vũ bước đi, nhìn anh đi qua phía bên kia ruộng.

"Biết leo dừa thật hả ta" Tinh Lạc thì thầm nói, đến Tinh Tiêu còn chưa leo nổi hàng dừa kia, em trai cô chỉ leo được mấy cây dừa thấp thôi, dừa kia cao quá không leo nổi.

Anh leo được không chứ, Tinh Lạc có chút lo lắng.

Lỡ đâu bị ngã thì...

Tinh Lạc lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến, trong lòng cứ lo lắng anh sẽ có chuyện gì.

Doãn Linh thấy Tinh Lạc lo lắng, liền trấn an.

"Không sao đâu, chị đừng lo, nếu anh Trịnh thấy nguy hiểm sẽ không cố gắng leo lên đâu."

"Ừ ừ" Tinh Lạc gật gật đầu, hi vọng là thế a.

Lục Tiến và Tinh Tiêu rượt đuổi ầm ầm, tát nước tung tóe nên khắp người ướt sũng, nước ruộng đều đã đυ.c mò, Lục Tiến bắt được cậu em Tinh Tiêu, anh ôm Tinh Tiêu nhấn xuống mặt nước làm cho cậu ướt như chuột lột, sau đó Lục Tiến bỏ chạy, đến lượt Tinh Tiêu đuổi theo Lục Tiến, cậu em vừa đuổi vừa ném bùn tát nước, cả người Lục Tiến ướt nhẹp đầy bùn.

Cánh động ruộng hôm nay rôm rả tiếng cười đùa, cả vùng trời ầm đùng ha hả, cha Tinh ngồi bên mép ruộng nghỉ ngơi, nhìn hai đứa trẻ đùa giỡn, gương mặt già hiền hậu cười tươi.

Lục Tiến đang chạy khỏi truy đuổi của Tinh Tiêu, bỗng nhiên chân đạp trúng một thứ gì đó vừa to vừa nhớt, con vật bị đạp trúng nhanh xù gai phản kháng, chưa kịp nhận định nó là gì, cảm giác đau đớn từ lòng bàn chân xộc lên.

"Áaaaa!"

Giọng nam không còn trầm nữa, bay bổng cao vυ"t thét lên.

"Thủy quái!!! Có thủy quái a!!!"

Lục Tiến hét lớn, âm giọng chói vang vội đến tận đọt dừa, gai đâm lòng bàn chân đau đớn nhưng anh vẫn không nhấc bàn chân lên, chân vẫn đạp mạnh, nhấn con cá to xuống bùn.

Anh biết nó là con cá to, buổi đánh bắt này chủ yếu là để kiếm cá to cho buổi tối ngày hôm nay a.

Dù lòng bàn chân có bị cá đâm đau điếng đi nữa, Lục Tiến vẫn đạp con cá xuống sìn bùn giữ lại, mỹ nam đau đớn thất thanh kêu gào.

"Linh a, con cá nó đâm anh, con cá nó đâm anh aaa."

Tinh Tiêu đuổi đến nơi, nghe Lục Tiến nói có cá liền vui mừng hỏi nhanh.

"Anh đạp trúng à?"

"Nó dưới chân anh, dưới chân anh kia aaa, nó đang dưới chân anh."

"Giữ nguyên hiện trường, anh đừng nhúc nhích."

Tinh Tiêu nói rồi áp sát người Lục Tiến, chân đưa đến vị trí bàn chân Lục Tiến, quả đúng là có cá to, Tinh Tiêu cảm nhận được con cá đang vùng vẫy dưới bùn.

"Anh từ từ, đừng vội nhấc chân lên."

Tinh Tiêu dùng bàn chân men theo chân Lục Tiến, xác định được vị trí con cá to, Tinh Tiêu nói nhanh.

"Anh rút chân ra đi."

Lục Tiến liền nhấc chân lên, Tinh Tiên đạp nhanh xuống, ngay sau đó cậu bé lặn xuống nước, thoắt một cái liền ngoi lên với con cá lóc to.

Lục Tiến rút lên bàn chân đau đớn, thảm thiết kêu lên, co chân nhảy tưng tưng như trò lò cò dưới mặt nước, anh đang cố gắng xoa dịu lòng bàn chân của mình.

"Áaa đau, đau đau đau đau."

Ôi lòng bàn chân của anh thật đau đớn quá.

Tinh Tiêu ngụp lặn một cái cầm lên con cá to đùng, Lục Tiến nhìn thấy con cá to, mặt mày trắng bệch nhìn sang Doãn Linh, anh chỉ ngón tay vào con cá to đùng, mỹ nam khóc thét.

"Linh a Linh a, nó cắn anh, nó vừa mới cắn anh đó, chính nó!!!"

Doãn Linh mặt mũi nhăn nhúm, miệng ngoác ra, hai cơ hàm cười đến đông cứng.

"Cái này không phải con cá đâu, là thủy quái."

Mỹ nam thất thanh kêu, ngón tay trỏ chỉ chỉ con cá to.

"Nó cắn anh, Linh a Linh, nó cắn anhhh."

Lục Tiến thảm thiết, thất thanh vang dội khắp cánh đồng.

"Nó cắn anh, có thủy quái cắn anhhh."

Giang hồ bao năm đổ máu cũng không đáng sợ bằng con thủy quái dưới lòng bàn chân!

Doãn Linh ngã phịch nằm lên đám cỏ, phá lên cười.

"Á há há há."

Ôi... Đừng kêu gào nữa, cô đau bụng quá đi.

Lát sau, Trịnh Kiệt Luân cầm một buồng dừa đầy trái đi đến, lấy con dao cha Tinh mang theo chặt dừa cho Tinh Lạc và Doãn Linh, cha Tinh và hai mỹ nam dưới ruộng, mỗi người một trái dừa giải khát.

Lục Tiến uống một ngụm nước dừa ngon ngọt cực kỳ giải khát, cảm thấy thiếu thiếu giọng trầm ấm của cậu bạn họ Phàm, anh bỗng hỏi.

"Dịp vui như thế này mà lại thiếu ông Phàm ha, nếu có ông Phàm ở đây sẽ còn vui hơn, tiếc quá, không biết ông Phàm của chúng ta bây giờ đang làm gì nhỉ?"

Trịnh Kiệt Luân vừa leo dừa xong rồi lại chặt dừa, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc leo dừa lưng áo cũng ướt mồ hôi, nhắc đến Phàm Dương, đầu lông màu Trịnh Kiệt Luân nhấc nhẹ, hiện tại gần năm giờ chiều, đã là giờ tan tầm, khoé môi anh cong lên thành nụ cười có chút tà nịnh.

"Phàn Hafam bây giờ chắc đang ôm vợ rồi."

"Ôm vợ rồi?" Lục Tiến chau mày, mới có năm giờ chiều đã ôm vợ rồi sao nhỉ?

Cơ mà nghĩ lại thì... Họ Phàm ấy dính vợ cả ngày ấy nha, lúc nào ôm vợ được là họ Phàm ấy ôm rất chặt.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng kêu.

"Hai... Ô... Hu..."

Buổi trưa, Linh Lan ăn cơm no uống thuốc, tác dụng của thuốc khiến cho con bé ngủ một giấc đến chiều, khi thức dậy nhà chỉ còn mỗi mẹ, hỏi mẹ mới biết cha và các anh chị đã đi ra ruộng, Linh Lan lại bị bỏ lại, con bé uất ức vừa đi ra đồng vừa mếu máo khóc kêu gọi.

Tinh Lạc nghe thấy tiếng khóc của em gái, nhưng mà cô còn chưa kịp xoay đầu, Trịnh Kiệt Luân đã đứng lên đi trước.

Trịnh Kiệt Luân đi đến chỗ Linh Lan, ôm lấy con bé bế trên tay dỗ dành. Linh Lan rất ngoan câu lấy Trịnh Kiệt Luân, con bé bây giờ đang rất uất ức vì bị anh chị bỏ lại a, Linh Lan mếu máo tủi thân, nước mắt nước mũi thi nhau chảy.

"Ô... Hu... Anh... Anh chị... Bỏ em..."

Út Lan chỉ ngủ có một giấc, ngủ dậy cả nhà đều đi ra đồng chơi hết rồi.

Trịnh Kiệt Luân dịu dàng bế Linh Lan đi đến chỗ Tinh Lạc, âm giọng trầm ấm dỗ dành em bé nhỏ tủi thân.

"Nào có bỏ, anh có hái dừa cho Linh Lan này, Linh Lan có muốn uống không?"

Tinh Linh Lan mặt mũi lã chã nước mắt, cái miệng mếu máo vẫn gật gật đầu.

"Có..."

...

Hoa viên, mười lăm phút trước khi Phàm Dương trở về.

Đến giờ rồi, giờ mà cậu chủ đã dặn.

Bà Năm bưng bát thuốc bổ lên phòng ngủ chính, Lâm Ninh nằm dài như nàng tiên cá mắc cạn trên giường, ngắm nhìn mẹ An mẹ Ninh ngồi hai bên, ở giữa là cục thịt tròn tròn tên Phàm Gia Hạo.

Cô đang chơi cùng con trai, hai bà cũng ngồi chơi cùng cháu trai, bà Năm bưng bát thuốc lên, mẹ An thấy vậy thì ôm Gia Hạo lên, cùng mẹ Ninh đi ra ngoài.

Mẹ An chỉ đơn giản nói.

"Đến giờ ăn rồi, nội ẵm Gia Hạo ra ngoài ăn a."

Còn mẹ Ninh thì cũng đơn giản nói.

"Giờ ăn đến rồi, giờ ăn của cháu ngoại đến rồi."

Lâm Ninh thấy bà Năm bưng bát thuốc.

Ầy, lại đến giờ uống thuốc rồi.

Lâm Ninh ngồi dậy, nhìn bát thuốc bà Năm bưng đến, than thở phì ra một hơi.

"Bà Năm a, con mập rồi."

Ôi chời đất ơi, cô đã lên ba ký thịt hai ký mỡ rồi.

Mặc dù cơ thể cô không mập lên lắm, eo bụng cũng không có mỡ, nhưng leo lên bàn cân đã nặng hơn năm ký, ngực tròn đầy căn mọng, mông thịt cũng căng tròn, được anh tẩm bổ cùng chế độ tập luyện ủn a ủn ỉn của anh, Lâm Ninh rất thuận lợi được một chiếc hình thể rất ngọt nước.

"Bà Năm có thấy cô chủ mập đâu a, eo vẫn còn thon thả đó chứ."

Bà Năm cười đáp, Lâm Ninh liền phụng phịu hai gò má bánh bao.

Cô nào có mập bụng, cô mập ngực, mập mông a, tuy là rất đẹp đó nhưng mà cô nặng hơn cân nặng tiêu chuẩn năm ký rồi, cảm giác cơ thể thật nặng nề.

Bà Năm đưa bát thuốc đến, Lâm Ninh nhận lấy bát thuốc, phịu má bĩu môi vẫn phải uống cạn bát thuốc.

"Ấy da, cô chủ giỏi quá."

Bà Năm haha cười, cầm viên thuốc hình tròn màu trắng đút vào miệng Lâm Ninh.

"Còn cái này nữa, cô chủ nhớ nhai nhuyễn nha."

Lâm Ninh bậm môi, ngoan ngoãn nhai nhuyễn viên thuốc, hai gò má bánh bao đầy thịt động đậy.

Viên thuốc này rất ngọt, ngọt như thể một viên kẹo đường, vậy nên Lâm Ninh rất dễ ăn.

Uống thuốc xong, ăn xong viên thuốc, Lâm Ninh nằm xuống giường lười biếng chép chép vị ngọt của viên thuốc trong miệng. Bà Năm xong nhiệm vụ thì lui ra ngoài, phòng ngủ chính còn lại mỗi mình Lâm Ninh.

Nằm qua năm phút, thần trí Lâm Ninh bắt đầu mơ hồ, cô nhìn đèn chùm xinh đẹp trên trần nhà, bóng đèn lấp lánh ánh sáng ngã vàng. Nằm thêm năm phút, tâm trí Lâm Ninh dần trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn đèn chùm, đôi mi cong dài run run chớp nhẹ, cảm thấy miệng lưỡi thật khát, cơ thể dần nóng cũng dần mềm nhũng.

Trôi qua năm phút cuối cùng, Lâm Ninh giống như rơi vào một hang lửa, toàn thân nóng bức, trái tim đập loạn, lùng bùng trong l*иg ngực, mồ hôi thấm ra ướt đẫm mái tóc. Cô mơ mơ hồ hồ nằm lả lơi trên giường, đầu tóc bết dính mồ hôi, sợi tóc bán lên hai gò má.

Cạch.

Âm thanh mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa.

Cạch.

Bước chân kiêu hãnh uy lãm đi vào, bước đến giường ngủ, Phàm Dương ngắm nhìn bé bỏng yêu kiều, gương mặt ửng đỏ xinh đẹp tựa đoá hồng, khoé môi khẽ cong, kéo thành nụ cười gian xảo.

"Bà nhỏ."

"Ưʍ... Ừm..."

Lâm Ninh nghe tiếng gọi, mị lên thành âm phản ứng, thân thể cô nóng quá, nóng đến hai mí mắt cũng thật nóng, Lâm Ninh nâng mi mắt nóng, mơ hồ nhìn thấy vóc dáng tuấn mã đứng bên giường, nhìn thấy bàn tay to cầm lấy cà vạt, những ngón tay thon dài nới ra cà vạt màu xám, đồng hồ đen óng ánh phản chiếu ánh đèn.

"Anh... Anh xã..."

Phàm Dương tháo ra cà vạt, tùy ý thả cà vạt rơi xuống sàn nhà, bước lên giường đem tiểu thiên hạ diễm lệ ôm vào lòng.

"Anh xã đến ngay."

"Ưʍ..."

Cứ ngày cuối tháng, Lâm Ninh sẽ được cho một viên kẹo ngọt uống cùng bát thuốc, ba ngày sau vẫn không thấy Phàm thiếu phu nhân bước xuống giường.

Còn tiếp...

(P/s Thuốc bổ của Phàm cưa cưa thặc là lạ quá.

Bành Thanh Tiểu Dii xin có một câu thơ muốn dành cho anh Sáu, à hem à hem.

Giang hồ bao năm đổ máu Sáu không sợ, xuống đồng bắt cá nhảy tưng tưng.)

_ThanhDii