Chương 17: Vậy là anh theo đuổi được em rồi sao?

Đào Tư Khả giơ tay bật công tắc trên tường, "tách" một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu bừng sáng, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn hẳn. Đào Tư Khả chưa thích ứng kịp với ánh sáng nên hơi nheo mắt, sau đó lại mở ra.

Cô chống một tay lên tủ để giày, cúi đầu cởi đôi giày cổ thấp màu đen, thay sang dép lê đi trong nhà.

Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Lâm Hải Thanh ra ngoài, trên người là bộ đồ ngủ màu trắng xen lẫn xanh nõn chuối. Bà mở tủ lạnh, lấy hộp salad rau củ ra cho vào trong bát, ngước mắt nhìn Đào Tư Khả: "Con đi đâu mà về muộn vậy?"

"Con đi ăn tối ở phố sinh viên với Tiểu Địch ạ." Đào Tư Khả cũng mở tủ lạnh, hơi lạnh phả vào mặt, cô lấy một lon coca rồi đóng cửa tủ lại.

Ban nãy cô ăn nhiều thịt nướng nên lúc này hơi khát, cô cầm lon coca với ống hút về phòng, lại nghe thấy Lâm Hải Thanh nói: "Lát nữa sẽ cắt nước, tối nay con muốn tắm thì mau đi tắm đi."

Đào Tư Khả đứng trước bàn, uống hai ngụm coca, vì uống vội nên có mấy giọt chảy xuống dưới cằm, cô giơ tay lau đi rồi đặt lon coca xuống, mở tủ quần áo lấy quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.

Đào Tư Khả đi qua phòng khách, Lâm Hải Thanh ngồi ở bàn ăn ăn salad, bóng lưng thoạt nhìn có chút cô quạnh, không biết cô suy nghĩ gì, dừng lại bước chân, buột miệng nói: "Bố có gọi điện đến hỏi mẹ thế nào rồi, có đến bệnh viện khám không?"

Lâm Hải Thanh ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Đào Tư Khả: "Ông ấy còn nói gì nữa?"

Đào Tư Khả có ý né tránh, cô bặm môi: "Bố không nói gì nữa cả. Mẹ, con đi tắm đây ạ."

Đào Tư Khả đi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa lại, nhìn vào bản thân trong gương, tự an ủi chính mình, đây là lời nói dối có thiện ý.

Đào Tư Khả cúi đầu ngửi quần áo của mình, trên người vẫn còn mùi thịt nướng nồng nặc, cô nhíu mày, cởϊ qυầи áo. Cô giơ tay bật vòi hoa sen, dòng nước ấm áp xả lên làn da trần trụi, trong không gian nhanh chóng bị hơi nóng bủa vây.

Đào Tư Khả ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Hải Thanh đã quay về phòng.

Đào Tư Khả cũng đóng cửa phòng của mình lại, cô ngồi xuống bàn học, lấy di động gửi tin nhắn cho Chương Đình Quân: Anh Chương, anh về đến nhà chưa ạ?

Giọt nước nơi đuôi tóc nhỏ xuống màn hình di động, làm nhòe đi chữ "đến". Đào Tư Khả gửi xong tin nhắn, đặt di động xuống bàn, cô nhấc lon coca vẫn chưa uống hết lên uống tiếp một ngụm.

Màn hình di động bật sáng, cô cắm ống hút vào trong lon coca, vừa cắn ống hút vừa đọc tin nhắn Wechat.

Chương Đình Quân: Ừm, anh về đến nhà rồi.

Đào Tư Khả cầm di động, đứng dậy khỏi ghế, cô đổ rạp người xuống giường, hai tay giơ cao di động. Cô nhíu mày, gửi tiếp một tin nhắn: Anh đã từng nói dối chưa?

Lúc Chương Đình Quân nhận được tin nhắn này, anh đang ở thư phòng xử lý email, bên cạnh đặt một cốc cà phê. Anh nhấc cà phê lên nhấp một ngụm, ngón tay vừa chạm vào thanh trả lời thì màn hình hiển thị đối phương đang nhập văn bản. Anh cũng không vội, hai giây sau, Đào Tư Khả nói: Lời nói dối thiện ý.

Chương Đình Quân: Tư Khả, có thể cho anh biết em đã nói dối ai không?

Đào Tư Khả: Mẹ của em.

Chương Đình Quân: Anh nghĩ mẹ của em sẽ không để ý đâu.

Đào Tư Khả: Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.

Chương Đình Quân cong khóe môi: Chưa từng.

Đào Tư Khả: Kể cả là lời nói dối thiện ý ư?

Chương Đình Quân: Tư Khả, nếu em vướng mắc như vậy, hay là bây giờ anh nói cho em nghe một lời nói dối thiện ý nhé?

Đào Tư Khả lật người, cô nhấn di động: Thôi được, chúc anh ngủ ngon.

Chương Đình Quân: Chúc em ngủ ngon.

Kể từ sau bữa thịt nướng đó, mỗi lần đến ngày lễ là Wechat của Chương Đình Quân đều sẽ nhận được một tin nhắn chúc phúc. Đối với Chương Đình Quân điều này khá là mới mẻ, dần dần anh cũng bắt đầu mong đợi lời chúc do cô gửi đến, dẫu sao trong cuộc sống chán chường của anh, đây là thứ gia vị nêm nếm không tồi.

Có một lần Lương Thu Phảng vô tình nhìn thấy tin nhắn của Đào Tư Khả thì trêu anh đầy ấn ý: "Anh Đình Quân, mối quan hệ của anh với bạn học Tiểu Đào tốt quá nhỉ."

Chương Đình Quân giơ tay lấy di động, nói nhẹ tênh một câu: "Lần sau mà còn xem trộm di động của anh, gặp chuyện tự giải quyết đi."

Lương Thu Phảng giơ cao hai tay làm động tác đầu hàng, nói: "Đừng mà anh."

Thứ sáu.

Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch cười nói vui vẻ đi vào lớp học, nhìn thấy trên chỗ ngồi của mình có đặt hai quả táo, túi giấy da bò thường thấy trên phố, hôm nay là đêm Giáng Sinh, Thẩm Tiểu Địch giả vờ buồn bã thở dài một hơi: "Ai da, trên bàn mình chẳng có quả táo nào."

"Đợi lát nữa mình đi siêu thị mua cho cậu một quả." Đào Tư Khả tiếp lời.

"Thôi đi, miếng cơm đi xin không dễ nuốt." Thẩm Tiểu Địch rất khí phách, "Ồ, Đào Tư Khả, đừng bảo cậu không chuẩn bị quà Noel cho mình đấy nhé."

"Mình chuẩn bị rồi." Đào Tư Khả bỏ hai quả táo trên bàn vào trong ngăn kéo, nói, "Không phải ngày mai chúng ta đi xem phim sao? Lúc về mình sẽ đưa cho cậu."

"Coi như cậu có lương tâm." Thẩm Tiểu Địch hưng phấn, nằm bò ra bàn, nhiều chuyện nói, "Này, Đào Đào, cậu có chuẩn bị quà Noel cho đàn anh Tiêu không?"

Đào Tư Khả mím môi, ngữ khí thản nhiên: "Cậu đoán xem."

"Chắc chắn là có." Thẩm Tiểu Địch chu môi, lại cảm thấy tò mò, "Cậu chuẩn bị gì thế?"

"Một cây bút máy." Đào Tư Khả nói.

"Phong cách tặng quà của cậu cũng cổ hủ quá đấy." Thẩm Tiểu Địch vừa dứt lời, lại mang một gương mặt cảnh giác nhìn cô, "Đào Đào, đừng nói với mình quà cậu tặng mình cũng là bút máy đấy nhé?"

"Không phải." Đào Tư Khả lắc đầu, oán trách một câu, "Cây bút máy này đắt lắm, mình không có nhiều tiền tiêu vặt đến thế đâu."

Thẩm Tiểu Địch giận dỗi: "Cái đồ thấy sắc quên bạn, mình tuyệt giao với cậu mười phút."

Đào Tư Khả bình thản uống sữa: "Được."

Giờ giải lao tiết thứ hai buổi chiều, di động của Đào Tư Khả nhận được tin nhắn Wechat của Tiêu Tư Bạch.

Tiêu Tư Bạch: Tan học đợi anh ở lán xe, anh có thứ đồ muốn đưa cho em.

Đào Tư Khả đoán là quà Noel, cô ngẩng đầu nhìn phòng học một lượt rồi trả lời lại tin nhắn của Tiêu Tư Bạch: Em cũng có thứ đồ muốn đưa cho anh.

Tiêu Gia Gia đột nhiên sát lại gần, Đào Tư Khả giật nảy mình, vỗ vỗ ngực: "Gia Gia, cậu dọa chết mình rồi."

Tiêu Gia Gia tinh nghịch nháy mắt: "Cậu đang nhắn tin với ai thế?"

"Không có ai." Đào Tư Khả nói.

Tiêu Gia Gia "Ồ" một tiếng, lấy từ trong cặp ra một quả táo đưa cho Đào Tư Khả: "Cho cậu này. À đúng rồi, hôm đó cậu đột nhiên về nhà, không có chuyện gì chứ?"

"Không chuyện gì cả." Đào Tư Khả nói qua loa, "Chỉ là mẹ mình hơi không thoải mái thôi."

"Hôm đó sau khi cậu đi, anh mình còn hỏi cậu đi đâu rồi?" Hai tay Tiêu Gia Gia chống má, nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, "Anh mình chưa từng có thiện cảm với bạn của mình, thế mà với cậu thì lại khác. Tư Khả à, mình biết cậu không thích anh mình, hay là cậu miễn cưỡng chấp nhận anh ấy đi, mỗi tội anh ấy ăn nói hơi hà khắc một chút."

Đào Tư Khả ngớ người, may mà chuông vào học đúng lúc vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Tan học, Đào Tư Khả nói với Thẩm Tiểu Địch, Tiêu Tư Bạch hẹn gặp cô ở lán xe lớp mười hai, Thẩm Tiểu Địch vô cùng biết ý nói bản thân đi trước, cô ấy không muốn ở lại làm bóng đèn.

Trước khi đi, Thẩm Tiểu Địch nói: "Có phải đàn anh Tiêu vẫn đang theo đuổi cậu không? Với tư cách là bạn thân của cậu, Đào Đào, mình có lòng nhắc nhở cậu một câu, con gái thích anh Tiêu nhiều lắm đấy, cẩn thận miếng ăn tới miệng lại rớt mất."

Lán xe lớp mười hai nằm ở phía Tây tòa nhà dạy học, dưới mái che nhựa màu xanh xếp một hàng xe đạp dài. Tiêu Tư Bạch ngồi phía sau của một trong những chiếc xe đó, bóng lưng mảnh khảnh của chàng thiếu niên hơi cong, trên tay xoay một quả bóng rổ.

Đào Tư Khả dừng bước chân, Tiêu Tư Bạch cũng dừng động tác xoay bóng, anh thả quả bóng rổ vào trong giỏ của chiếc xe đạp đằng trước Đào Tư Khả. Đào Tư Khả bị tiếng bóng rổ rơi vào khung dọa cho lùi ra sau một bước nhỏ. Anh nhún vai, gương mặt điển trai tuấn tú, nụ cười xấu xa khi đã trêu cô thành công.

Đào Tư Khả tức giận đi tới trước mặt anh, Tiêu Tư Bạch cúi người, giơ tay nhặt hộp quà ở dưới đất lên, đưa cho cô: "Cho em đấy, quà Noel."

"Hôm nay là đêm Giáng Sinh." Đào Tư Khả nói.

"Anh biết." Tiêu Tư Bạch cười, "Đưa em trước."

Đào Tư Khả không nhận, Tiêu Tư Bạch nhíu mày, sát lại gần mặt cô, nói: "Sao vậy?"

Đào Tư Khả chợt nhớ đến câu nói cẩn thận miếng ăn đến miệng lại để rớt mà Thẩm Tiểu Địch nói lúc trước, cô nhất thời nóng đầu, buột miệng nói: "Tiêu Tư Bạch, khi nào anh mới tỏ tình với em?"

Tiêu Tư Bạch sững người, một lúc sau, anh cười khẽ: "Ồ, vậy là anh theo đuổi được em rồi sao?"

Đào Tư Khả cảm thấy mang tai nóng bừng, cô mím môi, không lên tiếng.

Tiêu Tư Bạch lại đưa hộp quà cho cô, Đào Tư Khả giơ tay định nhận lấy, song Tiêu Tư Bạch lại rụt tay về, Đào Tư Khả không hiểu nên ngước đầu nhìn anh.

Trong mắt chàng trai ánh lên tia ranh mãnh, anh đằng hắng giọng, nói: "Tư Khả, nếu em nhận món quà này, tức là em đã đồng ý làm bạn gái của anh."

~Hết chương 17~