Chương 19: Sự Thật



Sau khi nhảy xuống miệng giếng, một luồng ánh sáng trắng lập tức cuốn cả bốn chúng tôi đi.

Một lúc sau, tôi mở mắt ra, thấy chúng tôi đang ở trong một cái sân.

Lúc này, Triệu Nhã Thi kêu lên: "Đây... Đây là nhà cũ của tôi."

Tôi: "Nhà cũ của cậu? Nhưng tại sao tôi......"

Tại sao tôi cũng có một cảm giác rất quen thuộc?

Lời còn chưa dứt, một giọng nói dịu dàng cất lên:

"Cuối cùng các em cũng đến rồi."

Sau đó, một người phụ nữ bước từ trong nhà ra.

“Chị!” Triệu Nhã Thi kích động chạy đến ôm lấy chị ấy.

Bởi vì người phụ nữ này là chị gái đã chết của Triệu Nhã Thi.

"Nhã Thi, không ngờ được gặp lại em." Chị gái dịu dàng vuốt ve tóc cô ấy.

Tôi: “Nếu em không nhầm thì mấy quy tắc phá giải trò chơi này là do chị để lại đúng không?”

Chị ấy gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì chị biết với trí thông minh của Tiểu Lôi, em nhất định sẽ tìm ra. Quả nhiên em đã không làm chị thất vọng.”

Nghe thấy biệt danh này, Triệu Nhã Thi ngạc nhiên: "Hác Vận ... cô ấy là Tiểu Lôi?"

Cái gì Tiểu Lôi?Tôi vẻ mặt nghi hoặc.

Chị ấy cười nói: "Đúng vậy, con bé chính là Tiểu Lôi, chơi với em khi còn bé, năm đó cũng chính là Tiểu Lôi cứu em.”

Triệu Nhã Thi mở to mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.

Tôi: "Nhưng tại sao em không thể nhớ gì hết?"

"Đó là một câu chuyện dài, nhưng em sẽ hiểu sau khi xem nó."

Lời vừa dứt, chị ấy vung tay phải lên, hết bức tranh này đến bức tranh khác bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Hóa ra hơn mười năm trước tôi và Triệu Nhã Thi sống cùng làng, chúng tôi rất thân thiết và thường chơi chung với nhau.

Bởi vì tôi thích nụ hoa, cho nên cô ấy đã đặt cho tôi biệt danh là Tiểu Lôi. (Tiểu Lôi nghĩa là nụ hoa)

Lúc đó chúng tôi rất vô tư và hạnh phúc.

Nhưng làng chúng tôi sau này đã lọt vào tầm ngắm của tập đoàn Vương Thị, sau đó đã bị tập đoàn này chiếm đoạt, họ muốn phá bỏ ngôi làng và xây một trường đại học.

Nhưng hầu như dân làng không ai muốn rời khỏi ngôi làng này, vì vậy kế hoạch của bọn họ không thực hiện được.

Tập đoàn Vương thị đã nhiều lần cử người đến quấy rối dân làng với ý định khiến họ thấy khó mà lui, không ngờ thay vì sợ hãi, dân làng đã trực tiếp đối đầu và nhiều lần đuổi họ đi.

Kết quả là, hai bên bắt đầu tích lũy thù hận.

Vì để có được miếng thịt béo bở này, những người đại diện của Tập đoàn Vương Thị đã bí mật cấu kết với chủ nhiệm bảo an của làng lúc bấy giờ, yêu cầu ông ta tìm cách đuổi dân làng đi. Chỉ cần khi sự việc hoàn thành, họ sẽ cho ông ta một số tiền lớn.

Tục ngữ có câu, tiền có thể sai khiến được ma quỷ, ông ta đã đồng ý, và chủ nhiệm bảo an chính là Trình Thiên Diệp.

Tuy nhiên, Triệu Nhã Nam lúc đó mới trở thành phóng viên, đã vô tình phát hiện ra việc này, đồng thời chụp ảnh và ghi âm toàn bộ sự việc.

Triệu Nhã Nam là chị ruột của Triệu Nhã Thi.

Triệu Nhã Nam đem theo bằng chứng và trực tiếp đến gặp Trình Thiên Diệp, chị ấy định dùng nó để Trình Thiên Diệp biết khó mà từ bỏ ý định. Trình Thiên Diệp lập tức đồng ý và hứa sẽ không giúp đỡ tập đoàn Vương Thị nữa.

Khi đó, Triệu Nhã Nam đã tin là thật.

Vào một đêm tối đầy gió, ngôi làng bất ngờ bốc cháy.

Thật trùng hợp, không chỉ một số lối vào và lối ra trong làng bị chặn bằng vật nặng, mà nguồn nước cũng vô cớ bị chặt đứt.

Tối hôm đó, bố mẹ tôi phải làm ca đêm nên tôi đến ngủ ở nhà Triệu Nhã Thi như thường lệ.

Chị Nhã Nam đưa tôi và Triệu Nhã Thi đi tìm đường trốn.

Bất ngờ, trên đường đi, một căn gác gỗ đang cháy bỗng đổ sập.

Chị Nhã Nam đã dùng cơ thể của mình để ngăn cản căn gác gỗ đang cháy và cứu chúng tôi.

Nhưng căn gác gỗ quá nặng, bàn chân trái của Triệu Nhã Thi bị dập nát, cô ấy ngất đi tại chỗ vì đau.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để kéo Triệu Nhã Thi ra ngoài, nhưng khi tôi quay lại để cứu chị Nhã Nam, tôi phát hiện cơ thể của chị ấy đã bị nhiều thanh tre đâm xuyên qua người.

Trước khi chết, chị Nhã Nam đã nói với tôi một bí mật.

Hóa ra trước khi bỏ trốn, chị ấy đã ném một chiếc hộp chống thấm nước xuống cái giếng sau nhà, chiếc hộp chứa bằng chứng phạm tội của Trình Thiên Diệp thông đồng với tập đoàn Vương thị.

Sau đó, tôi cõng Triệu Nhã Thi đang bất tỉnh cố gắng hết sức để trốn thoát.

Nhưng lúc đó lửa cháy càng lúc càng lớn, tôi vô tình bị một mảng tường đã cháy rụi hất văng ra ngoài.

Nhưng vào lúc nguy cấp, nhân viên cứu hỏa đã xông vào cứu tôi và Triệu Nhã Thi.

Lúc này hình ảnh cũng chấm dứt.