Chương 5: Thây Ma và Cương Thi Cùng Nhau Xuất Hiện



Tôi nói với ba người trong phòng những gì tôi nhìn thấy.

"Cô ta là người hướng dẫn chứ không phải quản lý ký túc xá. Tại sao cô ta lại đến kiểm tra phòng của chúng ta?" Triệu Nhã Thi hỏi.

Tôi nói: "Còn cần phải hỏi sao, cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này khiến cho chúng tôi vi phạm nội quy. Cô ta không phải là quản lý ký túc xá nhưng chúng ta mở cửa cho cô ta. Cho nên chúng ta đã phạm quy, chúng ta sẽ bị trừng phạt.”

Diệp Đồng: "Thật là gian xảo! Nếu có cơ hội, tôi thật muốn đánh cho cô ta một trận!"

"Cậu... cậu không thể đánh được cô ta." Mao Chỉ Hàm vẫn còn kinh hoảng.

“Tại sao?” Diệp Đồng hỏi.

Mao Chỉ Hàm: "Có giòi, ngọc đổi từ đỏ sang tím. Theo ghi chép trong tài liệu của nhà họ Mao của chúng tôi, người hướng dẫn chính là..."

“Là gì?” Ba người chúng tôi đồng thanh hỏi.

Mao Chỉ Hàm: "Thây ma."

Lời vừa nói ra, chúng tôi không khỏi nuốt nước bọt.

Mao Chỉ Hàm: "Mặc dù thây ma không thể bay lên trời và trốn khỏi mặt đất, nhưng chúng không cảm thấy đau, vì vậy ..."

Diệp Đồng: "Người quản lý là một con ma cà rồng phương Tây, người hướng dẫn là thây ma, vậy chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao!"

"Chỉ Hàm, cậu là hậu duệ của gia tộc họ Mao, cậu chắc sẽ biết một ít Đạo thuật để đối phó với những con quỷ này phải không?” Tôi hỏi.

Mao Chỉ Hàm cúi đầu nói: “Bởi vì ... bởi vì từ nhỏ tôi đã rất sợ ma, cho nên không theo cha học hành nghiêm túc, tôi chỉ học được hai chiêu, một là viết phù chú, hai là...."

Mao Chỉ Hàm chưa kịp nói xong, Triệu Nhã Thi đã cắt ngang: "Thật là vô dụng! Nếu tôi có thể liên lạc được với bên ngoài, tôi nhất định sẽ nói chú tôi san bằng ngôi trường ma quỷ này thành bình địa!”

Tôi: "Tiếc là không có nếu như."

"Cậu!" Triệu Nhã Thi trợn mắt nhìn tôi, tôi cũng trợn mắt nhìn lại cô ta.

Diệp Đồng: "Đừng tranh cãi nữa, chúng ta đi đến phòng ở ký túc xá đối diện nhìn một chút, có lẽ có người còn sống."

Triệu Nhã Thi lườm cô ấy: "Tới tòa nhà đối diện à? Diệp Đồng, cô bị ngu hả? Nhiều quy tắc như vậy, chúng ta bước ra khỏi phòng này 30 giây là có thể mất mạng rồi. Cô muốn chết, nhưng tôi thì không!"

Sau khi nói xong, Triệu Nhã Thi trở lại giường của cô ta.

Mặc dù lời nói của Triệu Nhã Thi nghe có vẻ lạnh lùng và ích kỷ, nhưng đó là sự thật.

Trong phòng không ai phát ra tiếng động, mọi người yên lặng nằm xuống.

Tuy nhiên, không lâu sau, bên ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng động lạ.

"Âm thanh gì vậy?" Triệu Nhã Thi lên tiếng trước.

Tôi cẩn thận lắng nghe, đầu tiên là âm thanh "đing, đing, đing", sau đó xen lẫn là âm thanh của tiếng bước chân, hình như là từ hành lang đầu kia truyền đến.

"Nghe như tiếng chuông đồng." Mao Chỉ Hàm nói.

Tôi ra khỏi giường, dùng chiếc gậy tự sướиɠ vừa rồi gắn chiếc gương vào và lặng lẽ đưa nó ra ngoài cửa.

Ba người họ cũng chạy đến tham gia.

Suốt đời tôi cũng sẽ không bao giờ quên những gì xảy ra sau đó.

Ở đầu hành lang bên kia, khi tiếng chuông vang lên, tôi thấy một vài người mặc quan phục màu xanh nước biển, đầu đội nón gắn lông vũ, đang đi về phía phòng của chúng tôi.

Không, phải nói là đang nhảy đến!

Lúc này, đầu óc tôi choáng váng.

"Mao Chỉ Hàm, những ......... những người này không phải là......" Triệu Nhã Thi hỏi.

Mao Chỉ Hàm run rẩy nhìn chiếc vòng cổ của cô ấy, sau đó mở to mắt vì viên ngọc trai chuyển sang màu đen."Màu đen tượng trưng cho điều gì?"Tôi vội hỏi.

"Là...... Cương thi!"

Lời vừa nói ra, cả ba chúng tôi đều tái mặt vì sợ hãi.

"Không...... đúng, Mao Chỉ Hàm, đừng đùa giỡn như vậy." Triệu Nhã Thi run rẩy.

Tôi: “Ma cà rồng và thây ma đã xuất hiện, đến bây giờ cậu còn không tin sao?”

"Vậy...vậy chúng ta phải làm gì......"

Triệu Nhã Thi chưa kịp nói xong, chỉ có vài tiếng "bang bang" vang lên, xuyên qua gương, tôi thấy những cương thi thời nhà Thanh đó dừng lại trước phòng của chúng tôi, dùng mũi ngửi thứ gì đó xung quanh chúng.

Giây tiếp theo, chúng lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Nín thở, nhanh lên!"

Mao Chỉ Hàm vừa dứt lời, bốn người chúng tôi theo bản năng nín thở.

Trước đây tôi đã từng xem cảnh này trong các bộ phim truyền hình, nhưng tôi không ngờ hôm nay nó lại xảy ra với mình.

Nhưng mấy con cương thi kia vẫn đứng ngoài cửa ngửi loạn, không chịu đi.

Lúc này, tôi thấy khuôn mặt của Triệu Nhã Thi đã đỏ bừng, bản thân tôi cũng không thể chịu nổi nữa.

Thật may, những con cương thi kia dường như đã phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên quay người, hướng về phía cầu thang nhanh chóng nhảy đi.

Cho đến khi nhìn thấy bọn chúng nhảy xuống cầu thang, bốn người chúng tôi mới dám thở ra.

Lúc này chúng tôi thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.

Sau đó, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy bọn cương thi đang nhảy về phía ngọn đồi ở sau trường.

Trường học còn chưa chính thức khai giảng, chúng tôi đã gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ, thậm chí không thể tưởng tượng được ngày mai sẽ ra sao.

Triệu Nhã Thi đề nghị sáng mai chúng tôi rời khỏi trường bằng cửa sau, phòng của chúng tôi rất gần cửa sau, cơ hội thành công rất lớn.

Chúng tôi đồng ý.

Dẫu sao bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên, chúng tôi đã nghĩ quá đơn giản.