Chương 11: Những Cuộc Hội Ngộ

Mặc Tử Tần đành để Heart qua một bên, tiến vào trong một quán cà phê mua chút đồ ăn sáng. Cả hai có thể ăn chút gì đó cho bữa sáng tại nhà hàng của khách sạn nhưng thức ăn ở đó lại không hợp với khẩu vị của Heart. Heart cũng muốn theo sau Mặc Tử Tần vào quán nhưng Mặc Tử Tần không cho vì sợ cô sẽ làm hại người khác và trong quan hiện tại hình như rất đông.

Heart xị mặt ra, lẽ nào trong quán với ngoài đường khác nhau, đều đông người qua lại cả.

Nhưng xếp hàng đúng là mệt thật.

Cô đứng khép mình ở một góc, tần ngần nhìn mấy con chim bay ngang qua, mùi cà phê cùng mùi bánh ngọt cứ phang phất xung quanh, người người nói chuyện, tiếng Thổ Nhĩ Kì, tiếng Anh,...nghe được câu này câu không. Bầu trời lúc này thì tĩnh lặng mà sao mặt đất lại ồn ào thế này.

Sự chú ý của Heart nhanh chóng va phải một cửa hàng bán bánh pudding, cô hoàn toàn quên khuấy mấy lời dặn dò của Mặc Tử Tần, nhắc chân hướng về phía cửa tiệm.

Dùng thứ tiếng Thổ Nhĩ Kì mà cô chưa bao giờ chịu học bài bản bập bẹ với bác chủ quán.

Chiếc bánh pudding vị caramel trứng gà cuối cùng sắp đến tay nào ngờ bị kẻ khác giật mất. Với lý do kẻ đó đã là người mua lại chiếc bánh của cô và sẽ cho cô một khoản đền bù nhỏ.

Kẻ đó không ai khác là Hạo Quân.

- Sao lại là cô?- Đã nói là tôi sẽ trả tiền cho cô mua chiếc bánh mới rồi! - Mau lên, mua đưa cho tôi! - Vợ tôi giận tôi mất.

Hạo Quân tuân một tràng thật dài nhưng Heart quyết ôm chiếc bánh của mình, Cô không muốn phản kháng hay tấn công...vì...đối phương có thể bất tỉnh tại chỗ. Cô không thiếu tiền nhưng không thích phải mua lại những gì mình đã mua (trừ một vài trương hợp). Tên Hạo gì gì đó kia có thể mua cái pudding khác cho vợ sao nhất định phải là cái pudding của cô.

OA~OA~OA



Cuối cùng chính là vẫn ép bản thân bộc lộ xúc cảm của con nít, khóc!

Heart òa lên khóc, nước mắt lắn dài hai bên má, mếu máo: " Bánh...bánh...bánh" Lão đại có kẻ cướp bánh của tôi.

Mặc Tử Tần mua được một cốc cà phê và một cốc sinh tố hoa quả cùng với một ít bánh ngọt. Nhưng khi ra khỏi quán hắn lại không thấy Heart đâu, hắn đảo mắt khắp nơi cuối cùng đập vào mắt hắn là cảnh tượng " người bạn thân" của hắn và nhóc con của hắn. Nhóc con của hắn thì khóc đến nghẹt cả lên, mặt mũi đỏ ửng.

Mặc Tử Tần mau chóng vào cửa tiệm pudding, hắn trừng mắt khó chịu nhìn bạn mình. Heart vẫn đang khóc, bác chủ quán vẫn không ngừng dỗ cô, Mặc Tử Tần tiến đến, anh bế cô vào lòng vỗ vỗ nhẹ vào lưng, thấy cô nín khóc rồi, anh quay qua nói chuyện với bác chủ quán.

Hạo Quân nghe được đoạn đối thoại kia vừa tức vừa bất lực. Cái thứ quỷ nhỏ kia có gì mà lại khiến bạn thân chí cốt từng mặc chung một cái áo với hắn có thể tỏ ra vẻ hiền lành ngon ngọt dỗ dành còn hắn thì phải hứng chịu ánh nhìn dị nghị của bạn thân không những thế còn phải trả tiền bồi thường vì gây ra rắc rồi này. Rắc rối với vợ còn chưa đủ hay sao?!

Lúc này cái tai của Hạo Quân bất ngờ bị nhéo lên thật đau, một dáng vẻ cao lớn thay hắn trả tiền rồi kéo hắn ra ngoài.

Mặc Tử Tần đưa bánh cho Heart rồi cũng ôm cô ra ngoài. Tội nghệp Hạo Quân, vợ hắn đến rồi, không những thế vợ của Hạo Quân còn là đai đen karate.

- Lão đại..."chị ấy" là con trai.

-Ừm.

Nói rồi Mặc Tử Tần dụi dụi vào hõm cổ của Heart, - Lần sau không được phép tự ý rời khỏi vị trí, lần nay may mắn gặp phải tên ngố họ Hạo kia nếu là kẻ khác thì chẳng nhẽ lại để cửa hàng kia nhuốm máu. Heart phụng phịu, cô phồng má :" Anh sẽ cứu tôi mà, đổi lại là anh thì cái cửa hàng đó chắc tan tành rồi."

Sau khi anh vợ kia tẩn cho Hạo Quân và thuyết trình cho hắn một bài dài, anh ta vội vã quay lại xin lỗi Heart.

- Là em hả? Nhóc con nhà Charlotte?!



Heart nghiêng đầu nhìn anh vợ kia, cô tần ngần một lúc lâu rồi thở dài,

- ...Em trai của...Thím Tường Lâm[1]

Anh vợ kia lập tức nổi đóa, đừng có đánh đồng chị gái anh với thím Tường Lâm hơn nữa anh đây tên là Frank, Frank Elwyn[2] và đó chỉ chuyện năm năm trước thôi, giờ chị ấy hạnh phúc lắm rồi đấy.

Heart nhìn Frank rồi khẽ gật đầu,

- Hóa ra là...elf[3]

-Bạn của yêu tinh! - Mặc Tử Tần tiếp lời.

Frank:"..." đến chịu rồi.

[1]Thím Tường Lâm: là góa phụ với cuộc đời thê thảm trong truyện ngắn " Lễ cầu phúc" của Lỗ Tấn,ở truyện ngắn Lễ cầu phúc, Lỗ Tấn đã tạo dựng lối kết cấu đầu và cuối tương ứng với nhau để làm bật nổi nghịch cảnh của xã hội. Ðây là nghịch cảnh kẻ ăn không hết người lần không ra- kẻ thì mớ bảy mớ ba, người thì áo rách như là áo tơi. Mở đầu và kết thúc tác phẩm Lễ cầu phúc đều là cảnh Lỗ Trấn tưng bừng náo nhiệt, rộn ràng trong không khí chuẩn bị đón lễ cầu phúc, đón năm mới. Trong khi Lỗ Trấn tưng bừng náo nhiệt chuẩn bị đón lễ cầu phúc thì nhân vật thím Tường Lâm phải sống trong cảnh ăn xin và thím đã chết giữa cảnh đó. Trong khi mọi người sống sung sướиɠ thì htím Tường Lâm lại phải sống trong đau khổ. Trong khi mọi người được sống sum vầy sung túc thì thím Tường Lâm đã chết đói trong nỗi cô đơn.

Ở đây,chị gái của Frank cũng từng có một thời kì đen tối giống như vậy nhưng lại may mắn hơn thím Tường Lâm vì cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho bản thân sau nhiều năm bị chính mẹ ruột đánh đập rồi bỏ rơi.

[2] Họ của Frank có nghĩa là những người bạn của yêu tinh hay người bạn của elf , Lần đầu tiên mà Frank và Heart gặp nhau, sau khi tự giới thiệu bản thân, Heart liền gọi Frank là yêu tinh, quỷ lùn , thực tế Frank cao tới 1m8.

[3]elf là một loài sinh vật siêu nhiên có hình dáng như con người trong thần thoại và văn hóa dân gian của nhóm sắc tộc German. Trong các nền văn hóa của người German thời Trung Cổ, elf thường được xem là những sinh vật có sức mạnh ma thuật và vẻ đẹp phi tự nhiên, đóng vai trò vừa là kẻ thù, vừa là đồng minh của loài người. Tuy nhiên, những niềm tin về elf kiểu này có sự thay đổi đáng kể theo không gian và thời gian. Ghi chép nhiều nhất về elf chủ yếu thuộc về hai nền văn hóa Kitô giáo và tiền Kitô giáo.