Chương 31: Ẩn tình

Lãnh Du để bác sĩ kiểm tra một lần nữa vết thương và băng bó lại, sau đó đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Hinh ngồi ở trên ghế đợi. Trong lòng cô khẽ run lên, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Hinh chạy đến bệnh viện thăm cô dù rằng chẳng có gì đáng ngại, lại còn đương lúc tối muộn thế này nữa.

Lâm Hinh thấy cô ra tới thì liền đứng lên đi qua chỗ cô, nàng nhìn nhìn cánh tay bị băng bó trắng xóa của cô, nhíu mày hỏi: “Miệng vết thương rất sâu sao?”

Lãnh Du nhìn chằm chằm nàng, thấy trong ánh mắt nàng tràn ngập lo âu thì giật mình, nói: “Không có sao hết á.”

Lâm Hinh nghẹn nghẹn miệng, nói: “Sao có thể không sao được, đó là đao võ sĩ, ai chẳng biết nó sắc bén như thế nào kia chứ?”

Lãnh Du tiến lên phía trước một bước, cùng Lâm Hinh kéo gần lại khoảng cách, thoáng cúi đầu nhẹ giọng thủ thỉ: “Thật sự không có sao hết. Hơn nữa, bây giờ còn có một việc quan trọng hơn nhiều...”

Lâm Hinh ngước mắt lên thì vừa lúc chạm vào ánh mắt trong trẻo của người kia, trong lòng nàng đột nhiên bồi hồi, trái tim đập thật nhanh thật mạnh. Tiếp xúc gần gũi thế này, lại còn nhìn vào mắt nhau, nàng cảm giác trong ánh mắt của mỹ nhân băng giá kia khi nhìn mình hiện ra chút nhu tình, thật sự rất là đẹp.

Nàng ngờ nghệch hỏi lại: “Chuyện gì thế?”

Lãnh Du đáp: “Tôi đói bụng.”

Ánh mắt kia còn lộ ra một chút vô tội.

Lâm Hinh ngẩn ra, nhưng thực mau trấn tỉnh, mới nhớ đến mình có mang cháo đến cho cô. Giờ phút này, mùi cháo nóng hổi, thơm phức tỏa ra. Nàng nghĩ người này hôm nay cả ngày đều bôn ba bên ngoài làm nhiệm vụ, chắc hẳn chưa có kịp ăn uống gì, cũng khó trách cảm thấy đói bụng.

A Long đứng ở bên cạnh các nàng, không hiểu rõ lắm cử chỉ "mờ ám" của hai người, liền xen mồm nói: “Chúng tôi ngoài trừ bữa trưa tùy tiện ăn qua loa thì cũng chưa ăn gì cả. Cho nên tôi cũng giống với lão đại, đói bụng muốn xỉu luôn.”

Anh ta vừa nói xong, liền cảm giác bên cạnh có một cổ khí lạnh tỏa thẳng lại đây, Lãnh Du không để ý đến anh ta, hỏi Lâm Hinh: “Cảnh sát Lâm, cô cầm cái gì trên tay thế?"

Lâm Hinh nhìn cháo trên tay mình một cái, ngước mắt trả lời cô: “Tôi mang cháo đến...”

Đối diện với ánh mắt của cô, nàng đã ngầm hiểu, thế nên liền nói: “Nhưng tôi chỉ mang theo một hộp thôi, cũng không có dư muỗng...”

Lúc nói những lời này, đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Du, trong đáy mắt giấu giếm ý cười.

Người ta cũng đã nói đến độ này, A Long làm sao lại không để ý thấy, anh ta vội vàng nói: “Không có gì, vậy tôi về trước đây. Bất quá... lão đại, cô định lát nữa làm sao về nhà?”

Lãnh Du lười biếng không thèm ngó ngàng gì tới A Long, cũng không tiếp lời, cô trước sau cứ nhìn chằm chằm Lâm Hinh, ý tứ lại rõ ràng.

Lâm Hinh cố nén cười, nói: “Cảnh sát Lãnh, chờ lát nữa cô và tôi cùng cưỡi một con ngựa, hai người chúng ta cùng nhau dẹp đường hồi phủ nha.”

Cùng cưỡi một con ngựa cơ á?

*Nguyên văn: Cộng thừa nhất kị:

A Long nội tâm âm thầm trợn trắng mắt, hai người này từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý đến mình, anh ta cũng cảm thấy mình không thích hợp nán lại lâu.

Bất đắc dĩ, anh chỉ nói một câu: “Vậy được rồi, lão đại, tôi đi trước.”

Dứt lời, anh ta cũng không quay đầu lại mà rời đi, trong lòng bởi vì vừa rồi bị hai người đẹp cho ăn bơ mà cảm thấy buồn bực.

Hai người bọn họ không phải vẫn luôn đối đầu nhau sao?

Lãnh Du thấy anh ta đã đi xa, liền quay đầu lại, nói với Lâm Hinh: “Chúng ta cùng nhau ăn sao?”

Lâm Hinh nói: “Tôi ăn no rồi, hộp cháo này là mang đến cho cô. Dù sao thì ở đây cũng chỉ có một cái muỗng, tôi và cô làm sao có thể cùng nhau ăn được kia chứ.”

Lãnh Du nghe xong thì rũ mắt, nhẹ nhàng cười, nói: “Cảnh sát Lâm, cô có phải đã hiểu lầm gì không? Tôi nói "cùng nhau ăn" ý là cô ngồi với tôi, đợi tôi ăn. Cô đến đây giờ này không phải vì có ý tốt muốn bồi tôi hay sao?”

Lâm Hinh lập tức xụ mặt, nói: “Vậy cô tự mình ăn được rồi, tôi cũng không rảnh đâu mà ngồi đợi cô, lát nữa cô tự kiếm xe về luôn nha.”

Nàng đem đồ ăn nhét vào tay Lãnh Du, xoay người liền đi.

Lãnh Du vội vàng kéo cổ tay Lâm Hinh, nói: “Tôi nói giỡn.”

Lâm Hinh trưng ra một bộ mặt lạnh, hỏi: “Cảnh sát Lãnh, cô mà cũng sẽ nói giỡn sao? Tôi còn cho rằng người nghiêm túc như cô sẽ còn không biết cái gì gọi là cười đùa nữa cơ đấy.”

Lãnh Du buông tay của nàng ra, nhẹ giọng nói: “Cô bồi tôi ăn, lòng tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Ngữ khí tuy rằng bình đạm, nhưng có thể nghe ra được ấy là lời thật lòng, cô thật tình muốn nàng ở lại bên cô.

Lâm Hinh tức khắc hả giận, nàng nói: “Nhìn không ra cô cũng có một mặt như vậy á.”

Lãnh Du hỏi: “Mặt nào?”

Lâm Hinh đáp lời: “Một mặt ôn nhu.”

Sau khi nói ra câu này, nàng liền nhanh hơn một bước đi tới phía trước Lãnh Du.

Nàng cúi đầu nhìn cổ tay vừa mới bị Lãnh Du lôi kéo, chỗ đó còn có chút hơi ấm, không biết vì sao nàng cảm thấy Lãnh Du vừa rồi rất ôn nhu, lại còn rất nghe lời, làm trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ nên lời.

Mà Lãnh Du sau đó ngẩn ra một chút, biểu hiện vừa rồi của cô thực sư ôn nhu sao? Cô nhớ rõ chính mình vừa rồi vẫn luôn tận lực khắc chế sự quá khích khi được Lâm Hinh ghé thăm.

Hai người đi tới nhà ăn của bệnh viện, thấy chỗ đó có tốp năm tốp ba các bác sĩ trực ban đang ngồi ăn vội bữa tối.

Lãnh Du mở nắp hộp ra, mùi hương lan ra bốn phía, cô húp một ngụm, dạ dày nhất thời ấm lên. Bởi vì cánh tay bên tay trái đang bị thương, cho nên lúc lỡ tác động vào miệng vết thương, cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Lâm Hinh thấy cô húp cháo đầy gian nan, nhẹ giọng hỏi: “Có phải đau lắm hay không?”

Lãnh Du câu môi nói: “Không, còn ổn.”

Lâm Hinh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, trong lòng sinh ra một ý niệm: Cô ấy ăn uống trông khổ sở đến vậy, hay là mình đút cô ấy ăn nhỉ?

Nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, hình như còn không tốt đến cái mức đút nhau ăn như thế.

Vì thế, nàng quyết định nói sang chuyện khác, muốn giúp Lãnh Du có thể quên đi cái sự đau đớn kia.

Lâm Hinh hỏi: "Cảnh sát Lãnh, làm sao msf cô đoán ra được hung thủ là Lý Quảng Ích?”

Lãnh Du giương mắt nói: “Bởi vì một cái chữ kí, tên là "Quang Lê". Cái tên này xuất hiện ở trên các bức tranh chân dung và hình chụp của Diệc Thanh Thi. Cô biết ai là Diệc Thanh Thi mà đúng không?”

Lâm Hinh nói: “Biết. Hôm nay lúc cô và A Long không có đây, trong cục có người nhắc đến.”

Lãnh Du gật gật đầu, kế đó thì nói: “Nếu ta đọc ngược cái tên "Quang Lê" ấy lại, thì sẽ được cái tên mới là "Lý Quảng", mà Diệc Thanh Thi họ Diệc, nếu so ra thì cái tên Lý Quảng Ích kia hẳn có chữ "Ích" chính là cách chơi chữ đồng âm của chữ "Diệc". Như vậy, dùng cách đọc ngược này, hung thủ đã đem cái tên thật Diệc Quang Lê của hắn đọc ngược lại, biến đó thành tên giả của mình. Hai người đều có họ là Diệc, vậy chắc chắn quan hệ của bọn họ chính là thân nhân. Thế nhưng, điều làm tôi tò mò là vì cái gì không ai biết Diệc Thanh Thi còn có một người thân, làm sao mà những người ở quê cô ấy đều chưa từng biết được.”

*李广益 Lý Quảng Ích Lǐ Guǎngyì

亦洸梨 Diệc Quang Lê Yì Guānglí

Lâm Hinh nói: “Vấn đề này chỉ có bản thân Lý Quảng Ích mới hiểu.”

Lãnh Du nói: “Đúng vậy. Xem tuổi tác của hắn ta chắc vào khoảng đầu 40, tôi cảm thấy hắn nếu không phải là anh trai của Diệc Thanh Thi, thì cũng là em trai của cô ấy.”

Cô múc một muỗng cháo ở trước mặt lên, nói: “Diệc Thanh Thi là khởi nguyên của toàn bộ những vụ gϊếŧ người lần này. Nếu không phải Lý Quảng Ích đều khắc chữ lên mỗi một thi thể, chúng ta càng khó có thể phá án. Hắn cố ý thả ra tin tức, làm chúng ta phải đi sâu vào điều tra, cũng có thể nói đây là phương thức hắn đem sự việc năm đó lấy ra cho thiên hạ biết. Chẳng qua không phải từ trong miệng hắn nói ra, mà là từ phía cảnh sát tra ra, như vậy liền có thể càng làm người ta thêm tin phục. Mục đích của hắn ngoại trừ báo thù, thì còn có mong muốn lấy lại sự trong sạch cho Diệc Thanh Thi năm đó.”

“Diệc Thanh Thi đương khi còn niên thiếu đã trở thành người mẫu, tuy rằng danh khí không lớn, nhưng cũng có chút thành tựu. Tô Cầm là đồng hương của cô ấy, hai người tiến quân vào giới người mẫu này cùng nhau kiếm cơm, chỉ là Tô Cầm không có chiều cao nổi bật như Diệc Thanh Thi, vận khí trong nghề cũng kém hơn cô ấy. Chiều cao của Tô Cầm là bức tường ngăn cản cô ả hoạt động trong nghề người mẫu, thế nên cô ả đành phải ra sức chiến đấu ở các chiến trường khác trong giới văn nghệ, nhưng điều kiện vốn có hữu hạn, có lẽ đã sớm làm cô ả ghen tị với Diệc Thanh Thi.”

“Tôi cảm thấy vào năm Diệc Thanh Thi bị sát hại, Tô Cầm cũng có tham dự vào, cũng tàn nhẫn mà dùng một loại đao võ sĩ để cắt xuống đôi chân của Diệc Thanh Thi, cô ả nói không chừng còn tàn nhẫn băm chân nạn nhân thành từng đoạn, bởi vì điều khiến cô ả phẫn hận có lẽ chính là đôi chân dài tuyệt vời kia. Lý Quảng Ích nhất định là đã điều tra được, cho nên mới lấy phương thức giống hệt để kết liễu Tô Cầm.” Lãnh Du chậm rãi nói.

Lâm Hinh nghe được thì lông tơ dựng thẳng lên, nhíu mày nói: “Người đàn bà tên Tô Cầm này cũng thật đáng sợ. Quả nhiên, sự đố kỵ có thể khiến con người mất đi hết thảy lý trí.”

Lãnh Du gật gật đầu, nói: “Nói đúng không sai.”

“Sau đó, tôi cùng với A Long lục soát trong phòng Diệc Thanh Thi thì tìm được một hộp thư tình, những cái đó là thư tình mà Tằng Vĩ Kiện viết cho Diệc Thanh Thi. Hai người bọn họ là một cặp tình lữ. Thế nhưng sau này, Tằng Vĩ Kiện di tình biệt luyến, hắn yêu Tô Cầm. Tôi nhớ năm đó cũng là Tô Cầm bức bách, ép buộc Tằng Vĩ Kiện tung clip nóng cùng Diệc Thanh Thi lên trên mạng, dẫn tới dư luận sôi trào, mà Diệc Thanh Thi cũng vì như vậy mà bị công ty người mẫu chèn ép.”

“Sau đó vào năm thứ nhất cô ấy bị đóng băng hoạt động, Tằng Vĩ Kiện liền chia tay với cô ấy, từ đó cùng Tô Cầm song túc song phi. Chỉ là Tô Cầm có lẽ bởi vì Tằng Vĩ Kiện không có nổi tiếng chi hết, nên cũng không muốn công khai tình yêu giữa hai người bọn họ. Hai người này vẫn luôn là tình nhân ngầm của nhau.”

Lâm Hinh nói: “Tô Cầm, ả nữ nhân này cũng quá là ngoan độc. Cô ả không ngừng hãm hại Diệc Thanh Thi, còn cướp lấy Tằng Vĩ Kiện, đùa bỡn anh ta như vậy. Bất quá, tôi thấy cái tên Tằng Vĩ Kiện kia cũng không phải người tốt gì, hai người tám lạng nửa cân.”

Lãnh Du nhàn nhạt nói: “Ừ. Thi thể của hắn ta khi được phát hiện có tử trạng giống với Chu Liên Anh, chỉ là hắn sau đó lại bị Lý Quảng Ích lấy một cây gậy gỗ nhét vào trực tràng. Cách trả thù như vậy làm tôi cảm thấy tựa hồ chỉ có hai khả năng. Thứ nhất: Lý Quảng Ích bởi vì Tằng Vĩ Kiện đã tung ra video nhạy cảm của Diệc Thanh Thi. Thứ hai: Trước khi bọn hắn ra tay sát hại Diệc Thanh Thi thì Tằng Vĩ Kiện kia đã cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy. Bất quá, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, chưa chắc là sự thật, dù sao thì năm đó Diệc Thanh Thi chết oan ức, báo chí cũng không có đưa bao nhiêu tin tức.”

Lâm Hinh nói: "Suy đoán của cô hẳn sẽ không cách chân tướng quá xa đâu, bằng không Lý Quảng Ích cũng sẽ không làm như vậy. Hắn không có ngược đãi gì Triệu Gia Nhân hết.”

Lãnh Du nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lâm Hinh hỏi: “Như vậy thì cái người đại diện Hứa Hiểu Phượng kia sao lại thành ra như thế này?”

Lãnh Du nói: “Cô ta trước lúc Diệc Thanh Thi bị đóng băng hoạt động đã không có làm tốt những việc xã giao cần thiết, tùy ý ém xuống mọi chuyện, đến nỗi làm cho thủ hạ của chính mình bị vu hại. Bất quá, cô ta khi đó hẳn là cũng đang tính toán đến chuyện từ chức, cho nên đã không hết lòng hết sức với công việc. Chỉ là, tôi cảm thấy sự tình cũng không phải đơn giản như mặt ngoài như thế, cô ta sau khi từ chức lại liên tục ra sức thâu tóm giới nghệ sĩ, trở thành người đại diện cho diễn viên, đại khái là làm ở vị trí đó thì tiền lương tương đối cao, nhưng này vẫn là chuyện của sau đó.”

“Sau khi Diệc Thanh Thi bị đóng băng ba năm, đột nhiên Hứa Hiểu Phượng phất lên như diều gặp gió. Ta có thể phỏng đoán rằng chuyện của Diệc Thanh Thi hoặc nhiều hoặc ít cũng có dính dáng tới Hứa Hiểu Phượng. Hai người năm đó là quan hệ hợp tác, cho nên Diệc Thanh Thi đại khái cũng là bị Hứa Hiểu Phượng kéo vào giới, mà vừa vặn năm đó Chu Liên Anh còn chưa có nổi danh đang ấp ủ dự án quay bộ phim điện ảnh 《 Gặp lại 》.”

“Chu Liên Anh lúc ấy hẳn là đã nổi lên ý đồ xấu xa với Diệc Thanh Thi, hơn nữa còn hối lộ Hứa Hiểu Phượng, khiến cô ta lừa gạt, dụ dỗ đem Diệc Thanh Thi dẫn vào phòng ông ta, hai người ngay sau đó gặp mặt. Đáng thương Diệc Thanh Thi cho rằng sự nghiệp có chuyển cơ, ai ngờ lại gặp một tên sói già háo sắc. Chu Liên Anh là một gã đàn ông, gặp được một cô gái mơn mởn, xinh đẹp như vậy, khẳng định không giữ không được mình mà xâm hại cô ấy, điều này cũng có thể giải thích vì sao Lý Quảng Ích nhân lúc lão còn sống đã cắt phanh cơ quan sinh dục của lão, thủ pháp giống như khi ra tay với Tằng Vĩ Kiện.”

Lâm Hinh nói: “Hành vi của bọn họ thật quá quắt, không thể không khiến người ta căm phẫn. Nhưng mà năm đó Chu Liên Anh không có danh tiếng lớn như bây giờ, tiền đâu ra mà lão dùng để bưng bít thông tin như vậy chứ?".

Lãnh Du cười lạnh một tiếng, nói: “Số tiền đó hẳn là lão đã vòi từ chỗ vợ lão rồi. Tôi lúc trước có bảo Hoàng Lâm đi tra xét một chút, phát hiện bối cảnh của Tần Sương không đơn giản, năm đó trong nhà bà ấy có tiền, hơn nữa lại là nhà đầu tư chính cho bộ phim 《 Gặp lại 》 kia. Chỉ là sau đó gia tộc nhà bà ấy làm ăn không tốt, quản lý sơ sài, dẫn tới tình trạng xuống dốc.”

“Khoản tiền kia của Chu Liên Anh đại khái đến từ chỗ Tần Sương, sau đó bà ấy phát hiện chồng mình bởi vì một nữ nhân mà vòi tiền của mình, sau khi tra được tên của người phụ nữ kia là Diệc Thanh Thi thì từ đó nảy lên sát khí. Giống như cô nói, nữ nhân đố kỵ thì chuyện gì cũng làm ra được. Hơn nữa, năm đó Tần Sương đến từ một gia đình giàu có, gặp phải chuyện như vậy, bà ấy lại yêu chồng đến thế, tất nhiên sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người bà ấy cho là tiểu tam.”

“Chỉ có những người xuất thân từ gia tộc lớn lại giàu có như bà ấy thì mới có thể đủ tùy hứng để có thể lên kế hoạch mưu sát người ta, càng sẽ khiến một vài người chấp nhận tham dự vào âm mưu của bà. Thi thể của Tần Sương khi được phát hiện, trên mặt toàn bộ bị rạch nát, tôi tin rằng bà ấy cũng đã làm như vậy đối với Diệc Thanh Thi. Bà ta hận Diệc Thanh Thi dung mạo xinh đẹp, cho nên đành phải cắt nát khuôn mặt cô ấy, làm cho cô trước khi chết cũng phải chịu cảnh xấu xí một phen."

Lâm Hinh ôm cánh tay, nhíu mày nói: “Chính mình không giữ được chồng, hơn nữa đây cũng là vấn đề từ phía Chu Liên Anh, có liên quan gì đến Diệc Thanh Thi đâu. Vấn đề ở chỗ người đàn ông, hà cớ gì cứ phải đổ hết lên đầu phụ nữ như thế?"

Lãnh Du đáp: “Xã hội chính là như thế, chỉ là có đôi khi tồn tại những vụ tương tự lại là do phía nữ chủ động. Trong vụ án này, phụ nữ cũng có lỗi. Nếu người phụ nữ kia không một mực khăng khăng bảo vệ cho người chồng thối nát của mình thì có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi như hôm nay.”

Lâm Hinh nói: “Ừm. Bất quá, tôi vẫn còn có một điều nghi vấn. Cái người Hứa Hiểu Phượng kia không phải là bởi vì tham tiền mà bị Lý Quảng Ích thiêu chết cùng tiền hay sao?”

Lãnh Du nói: “Cô nói không sai nha. Trừ bỏ cái này, tôi nghĩ không ra còn có nguyên nhân gì khác. Hơn nữa, Hứa Hiểu Phượng cùng Diệc Thanh Thi quen biết nhau lâu nhất, nếu không phải Lý Quảng Ích cùng Diệc Thanh Thi lớn lên có chút giống nhau, sau đó cô ta lại phát hiện mình đang bị theo dõi, cô ta hẳn cũng sẽ không nói dối chính mình sinh bệnh mà từ chức.”

“Cô ta là người đại diện của Tằng Vĩ Kiện, Tằng Vĩ Kiện là minh tinh đang lên, cô ta làm sao tự nhiên lại đưa ra một lý do sơ sài như vậy rồi từ chức kia chứ? Cô ta nhất định đã phát hiện ra thân phận thật của Lý Quảng Ích, nên mới nghĩ đến muốn trốn tránh hắn. Đáng tiếc, cô ta trở tay không kịp. Lý Quảng Ích sau khi bức bách cô ta lấy chi phiếu thay đổi khoản tiền tuyệt bút thì liền thiêu chết cô ta.”

Nói tới đây, bên ngoài nổi gió, Lâm Hinh run rẩy một chút, nàng nói: “Lãnh Du, suy đoán của cô quả thật rất khủng khϊếp. Hiện tại là mùa hè, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ớn lạnh.”

Lãnh Du nói: “Tôi cũng chỉ mới là suy đoán mà thôi, chưa chắc là sự thật.”

Lâm Hinh nói: “Phải mà, suy đoán của cô đều vô cùng hợp tình hợp lý. Nếu không phải tôi quen biết cô, tôi thật đúng là sẽ hoài nghi cô đang viết tiểu thuyết trinh thám đó.”

“Được rồi, tôi cũng đã nói sơ lược vụ án cho cô nghe rồi, chúng ta về nhà đi.”

Lãnh Du đứng dậy, cô đem rác tùy tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Hai người cùng nhau đi tới trước quầy tiếp nhận bệnh, sau đó theo cửa lớn đi ra ngoài.

Lâm Hinh thấy Lãnh Du đi hơi nhanh, nàng liếc nhìn đôi chân dài của cô một cái, nghĩ tới Tô Cầm, liền nói: “Lãnh Du, chân của cô cũng thật dài nha, đừng có mà cố ý dụ hoặc người ta, coi chừng có ngày bị người ta ghen ghét."

Lãnh Du ngừng lại, cúi đầu nhìn chân Lâm Hinh một cái, nhàn nhạt nói: “Chân của cô cũng không ngắn, thế nhưng luôn chạy thua tôi, thật đáng tiếc.”

Cô y tá đang thảnh thơi ngồi ở trước quầy tiếp nhận bệnh nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì cúi đầu nhìn nhìn đôi chân nhỏ nhắn của mình, đột nhiên thấy chua xót: Hai mỹ nữ chân dài các người ở trước mặt người chân ngắn mà chân-shaming nhau, rốt cuộc có nghĩ đến cảm nhận của người ta hay không vậy?

Nhưng hai người kia quả thật không để ý đến, bởi vì các nàng đã sớm đi xa.